“Quỹ Húc Nhật, Quỹ Húc Nhật.” Lâm Tâm Di nhắc lại hai lần, cô nghĩ lại lời của Trương Húc Đông, sau đó gật đầu đồng ý, lập tức lấy điện thoại gọi người làm logo, vả lại thời gian cũng rất khắt khe, trong hai ngày bắt buộc phải hoàn thành.
Lâm Tâm Di hành động vô cùng mạnh mẽ quyết đoán, Trương Húc Đông thấy được sẽ một nhà từ thiện nữ đang nổi lên, anh tin rằng Quỹ Húc Nhật này dưới sự quản lý của Lâm Tâm Di nhất định sẽ lớn mạnh, giúp đỡ được càng nhiều hơn người cần sự giúp đỡ, thậm chí có thể mở rộng ra nước ngoài.
“Tâm Di, qua một tháng nữa là Tết Nguyên Đán rồi, cũng sắp hết năm nay rồi, em không định về nhà xem sao à?” Trương Húc Đông hỏi, trong lòng lại không muốn để Lâm Tâm Di quay về, nhưng suy cho cùng Lâm Tâm Di vẫn còn một người cha, nếu Lâm Tâm Di đã thoải mái thì quay về mấy ngày cũng là hợp tình hợp lý.
“Anh có thể nỡ để em đi sao?” Lâm Tâm Di chớp chớp mắt nhìn Trương Húc Đông.
“Vậy chắc chắn là… Không nỡ rồi!” Trương Húc Đông gật đầu nói.
Lâm Tâm Di liếc anh một cái, nói: “Em chỉ còn một người thân là ông ấy thôi, vả lại anh cũng không biết, việc buôn bán ở thành phố Ngọc của ông ấy không tốt, năm ngoái đã tuyên bố phá sản, bây giờ đến thành phố Thượng Hải làm ăn rồi, cũng sống ở bên đó luôn, nghe nói còn tìm một người phụ nữ, em không biết có nên về không.” Nói rồi, vẻ mặt cô trở nên ảm đạm.
Trương Húc Đông sợ cô đau lòng, anh nghĩ trong đầu rồi nói: “Tâm Di, anh cảm thấy em nên quay về, dù sao đó cũng là cha em, bây giờ bên cạnh ông ấy không có người nào gần gũi, mà em cũng là người thân duy nhất của ông ấy, dù trước đây điều ông ấy làm là không đúng, nhưng trên đời không có người cha nào không thương con gái, ông ấy vì em mà hơn hai mươi năm không lấy vợ kế, chính là sợ em chịu ấm ức.” Anh vỗ vỗ ngực mình nói: “Chẳng phải còn một người con rể con tương lai là anh sao?”
“Nhưng nhỡ ông ấy vẫn bắt em tìm một người em không thích thì sao?” Lâm Tâm Di nhìn Trương Húc Đông.
“Vậy thì đơn giản, anh trực tiếp đuổi đến đó, ai dám cưới người phụ nữ của Trương Húc Đông anh, dù anh ta có là con trai của chủ tịch tỉnh, anh cũng dám đến đó cướp em về.” Trương Húc Đông hùng hổ nói.
“Còn con trai của chủ tịch tỉnh, người ta có thể vừa mắt em sao? Không biết bao nhiêu ngôi sao nữ xinh đẹp xếp hàng rồi!” Lâm Tâm Di nhìn anh một cái: “Sự việc cũng qua lâu như vậy rồi, em muốn ông ấy cũng nên nghĩ rõ ràng, đó là cha em, anh không thể thiếu lịch sự giống trước đây, biết chưa?”
Nhớ lại việc trước đây, thực ra Trương Húc Đông luôn không coi đó là việc cũ, bây giờ là tự do hôn nhân, cha ruột cũng không thể can thiệp. Vì để Lâm Tâm Di yên tâm, anh gật đầu nói: “Tất nhiên anh sẽ không như vậy nữa, dù sao đó cũng là cha vợ tương lai của anh.”
“Đáng chết, anh thật giỏi nịnh!” Nút thắt trong lòng Lâm Tâm Di được gỡ bỏ, cô cười lên.
“Chết thì em phải ở góa, anh không yên tâm.” Trương Húc Đông cũng cười.
Hai người thân thiết ôm nhau trong phòng làm việc, anh yêu cô, cô cũng yêu anh, đây chính là tình yêu ngọt ngào thật sự.
Hai ngày sau, Quỹ Húc Nhật chính thức được thành lập, Trương Húc Đông đảm nhận vị trí khách mời cắt băng khánh thành quan trọng. Phóng viên của các phương tiện truyền thông lớn của Trung Quốc đều có mặt. Tập đoàn Đông Thăng đã sớm lọt vào top một trăm doanh nghiệp tư nhân hàng đầu ở Trung Quốc, vả lại thêm việc là người sáng lập cải tạo khu phố cũ lần này, xếp hạng chắc chắn sẽ không ngừng tăng cao. Người trẻ tuổi như Trương Húc Đông đã có đế quốc thương nghiệp to lớn như vậy cho riêng mình, đương nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người.
Lễ khai mạc đương nhiên là ở khách sạn Ngọc Đô lớn nhất thành phố Ngọc. Các quan chức chính phủ như Bí thư thành uỷ Giải Liêm, Phó Thị trưởng Vương Thế Cường, Bộ trưởng Bộ Giáo dục Chu Hạo, Trưởng công tố của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Lưu Cẩn và các lãnh đạo cao cấp của những xí nghiệp lớn trong thành phố Ngọc đều đến chúc mừng. Loại việc ích nước lợi dân như này có ai sẽ không bằng lòng tham gia?
Rất nhiều phóng viên đã vây quanh khách sạn Ngọc Đô đến mức con kiến cũng chui không lọt, cả con đường đều bị tắc. Sau đó dưới sự giúp đỡ của Cục Giao thông, tất cả xe cộ đều được đưa ra khỏi con đường này, đồng thời phong toả đường. Những người lái xe biết đầu đuôi câu chuyện cũng ít phàn nàn, đều giơ ngón tay cái khen ngợi. Ông lớn của thành phố Ngọc thật sự cho người dân thành phố Ngọc thể diện, xứng đáng trở thành một giai thoại.
Trong sảnh lớn của khách sạn, âm thanh huyên náo ầm ĩ, mọi người chúc rượu lẫn nhau. Trong căn phòng bên trong, Lâm Tâm Di chỉnh đốn trang phục cho Trương Húc Đông, trên người anh là bộ tây trang đen được may thủ công, cà vạt lịch lãm, giày da đen bóng loáng, dường như cả người Trương Húc Đông đều được thăng cấp rồi, vừa thay đổi cách ăn mặc xong anh lập tức trở thành một ông trùm thành công trẻ tuổi và có triển vọng.
Tóc của Trương Húc Đông cũng được sửa lại vào hôm qua, vốn dĩ anh còn muốn để kiểu tóc trước đây, nhưng Lâm Tâm Di sống chết không cho, cô nói kiểu đó là của vệ sĩ, ông chủ phải có kiểu của ông chủ, vì vậy giữ lại tóc mái ngắn. Lúc này Trương Húc Đông tạo dáng một cái, hỏi: “Tâm Di, chồng em đẹp trai không?”
“Đẹp trai!” Lâm Tâm Di khen từ tận đáy lòng.
Trương Húc Đông vui vẻ lộ ra hàm răng trắng tinh thẳng tắp, đây đều là cha mẹ cho, anh nhẹ nhàng hất tóc mái của mình một chút, nói: “Đó là đương nhiên, tuyệt đối là vạn người mê.” Có điều chỉ là làm dáng, tóc mái còn chưa đến lông mày, căn bản không hất được.
Lâm Tâm Di trang điểm vô cùng xinh đẹp, cả người mặc tây trang nữ màu hồng, đôi chân thon mê người dưới lớp váy đen, có một cảm giác đẹp lung linh nói không rõ, thấy Trương Húc Đông đang nhìn, cô bèn liếc anh một cái, nói: “Không phải anh chưa từng thấy, còn nhìn?”
“Thấy qua rồi không có nghĩa là không muốn nhìn nữa!” Nói rồi, Trương Húc Đông cười lớn.
Vào lúc hai người đang vui đùa, tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý hơi gật đầu, sau đó nói: “Chủ tịch Trương, Tổng giám đốc Lâm, khách mời đều đã đến rồi, cũng sắp tới giờ, có thể cắt băng khánh thành rồi.”
“Được, đi thôi!” Trương Húc Đông vừa giơ tay, Lâm Tâm Di rất tự nhiên quàng lấy, sau đó giống như đôi kim đồng ngọc nữ bước ra ngoài.
Nhìn thấy hai người Trương Húc Đông đi ra, đám người Giải Liêm đi đến, Trương Húc Đông bắt tay với từng người họ, anh nói: “Bí thư Giải, các vị lãnh đạo bận trăm công nghìn việc vậy mà có thể dành ra thời gian tới tham gia lễ khai mạc lần này, thật sự là vinh hạnh của Đông Thăng, cũng là vinh hạnh của Trương Húc Đông tôi.”
“Cậu khách sáo quá rồi Tiểu Trương, cậu cống hiến cho xã hội lớn như vậy, chúng tôi không đến chẳng lẽ đợi những tiệc rượu không đàng hoàng mới đến sao?” Giải Liêm cười nói, con người ông ta vốn dĩ ngay thật liêm chính, đây chỉ là lời nói đùa, ngược lại lời này để những lãnh đạo bên cạnh nói thì không tiện, may mà đây đều là hồ ly già đã từng tôi luyện, đều không biểu hiện ra ngoài.
“Cảm ơn ngài Trương đã dành ra nhiều như vậy vì sự nghiệp giáo dục, đây mới là làm thật thực sự, không giống một số người chỉ nói mà không làm.” Bộ trưởng Bộ giáo dục bắt tay Trương Húc Đông nói.
“Bí thư Giải và Bộ trưởng Chu khách sáo rồi, tôi cũng chỉ là làm việc nên làm thôi.” Trương Húc Đông làm một động tác mời: “Mời mọi người cùng tôi đến cắt băng khánh thành!”
“Hôm nay Trương Húc Đông cậu là nhân vật chính, tất nhiên là mời cậu trước.” Trưởng công tố của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Lưu Cẩn nói.
“Tôi không nhận nổi, các vị có thể tới là đại diện cho sự ủng hộ của đất nước với Quỹ Húc Nhật, sao tôi dám ra vẻ ta đây, mời các vị đi trước.” Trương Húc Đông khiêm tốn nói, dù sao đây là nơi công cộng, nhiều ánh mắt đang nhìn như thế, anh không muốn làm việc tốt mà còn bị người khác nói ra nói vào.
Mọi người cậu nhường tôi tôi nhường cậu, cuối cùng vẫn là Giải Liêm cây ngay không sợ chết đứng, ông ta dẫn đầu đi lên, lúc này Trương Húc Đông và những người khác mới đi cùng. Máy ảnh trong tay phóng viên chụp không ngừng, sau khi mọi người vào vị trí bèn dùng chiếc kéo mạ vàng cắt bông hoa đỏ ra.
“Chủ tịch Trương, khai mạc đi!” Đặng Quân cũng không dám gọi anh Đông, đổi xưng hô nói.
Cái gọi là khai mạc, chính là một tấm biển vô cùng to, bên trên phủ một tấm vải đỏ. Trương Húc Đông biết việc này chắc chắn là phải do chính mình làm, anh tiến về phía trước, vén tấm vải đỏ ra, sau đó lộ ra chữ lớn sơn vàng: “Quỹ Húc Nhật.” Ngay lúc đó, vô số máy chụp ảnh và máy quay phim đã ghi lại cảnh tượng này.
Tất cả xong xuôi, những phóng viên đó bèn muốn xông về phía trước, bị Đặng Quân và một vài nhân viên công tác ngăn lại, nói: “Các vị, các bạn bè truyền thông yêu quý, mong mọi người đừng vội vàng, chúng tôi lập tức có một bữa tiệc chiêu đãi các bạn phóng viên, đến lúc đó mọi người có thể tìm hiểu nhiều việc hơn từ Chủ tịch Trương của chúng tôi, phía sau có phòng tiệc chiêu đãi mọi người, vì vậy mọi người đừng chen lấn, được không?”
Với sự tìm hiểu của Đặng Quân, những phóng viên này muốn tìm hiểu Trương Húc Đông được càng nhiều càng tốt, Đặng Quân cũng là cao thủ thương nghiệp có tiếng, lăn lộn trong giới thương nghiệp vô cùng thuận buồm xuôi gió, những phóng viên đó nhất định nể mặt anh ta, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác đi vào phòng tiệc.
“Các vị lãnh đạo, mời.” Trương Húc Đông nói.
“Mời.” Lãnh đạo do Giải Liêm dẫn đầu cũng khách sáo nói.
Tại phòng tiệc, ngập tràn sắc đỏ không khí vui mừng của Trung Quốc, trên sân khấu có một chiếc bàn thảo luận hình chữ nhật, những người có thể ngồi ở đó đương nhiên là Trương Húc Đông, Lâm Tâm Di, Giải Liêm, Vương Thế Cường, Chu Hạo và Lưu Cẩn. Có sự hỗ trợ bảo vệ hội trường của các anh em tinh anh trong Bang Long, bọn họ vô cùng chuyên nghiệp, vì vậy trong hội trường không xảy ra bất ngờ nào ngoài ý muốn, nói là bảo vệ hội trường không bằng nói nhìn hội trường.
Đợi đến khi tất cả mọi người theo thứ tự ngồi vào trong hội trường, Đặng Quân ở bên cạnh cầm lấy micro nói: “Các vị, mời trật tự một chút.” Lời này vừa nói, toàn bộ hội trường lập tức yên lặng, bây giờ dù là rơi cây kim cũng có thể nghe thấy được, chỉ còn lại tiếng hít thở và ánh mắt nóng lòng hợp lại.
“Tập đoàn Đông Thăng có một hạng mục nhỏ trong quỹ hỗ trợ học tập Từ thiện Noãn Tâm, tên là Quỹ Húc Nhật, bây giờ chính thức tổ chức tiệc chiêu đãi phóng viên, các bạn bè phóng viên có thể đặt câu hỏi rồi.” Đặng Quân tiếp lời nói: “Tôi xin phép được giới thiệu một chút, vị này là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Đông Thăng, ngài Trương Húc Đông. Bên cạnh là người phụ trách của Từ thiện Noãn Tâm, lần này Quỹ Húc Nhật cũng là cô ấy quản lý, cô Lâm Tâm Di. Những vị này tôi tin rằng người trong nhà có tivi đều sẽ biết, Bí thư thành uỷ thành phố Ngọc, ông Giải Liêm, Phó Thị trưởng Vương, ông Vương Thế Cường, Bộ trưởng Bộ Giáo dục Chu, ông Chu Hạo, Trưởng công tố của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, ông Lưu Cẩn.” Đặng Quân giới thiệu từng người.
Phía dưới truyền đến tiếng cười vui vẻ, hoàn toàn là bị Đặng Quân chọc cười. Lâm Tâm Di nói: “Mời mọi người đặt câu hỏi, chúng tôi sẽ giải đáp tỉ mỉ cho các vị.”
“Xin chào, tôi là phóng viên của Tuần san Trung Quốc. Tôi muốn hỏi, làm thế nào để Tập đoàn Đông Thăng có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, nghe nói phía sau còn có hậu đài lớn, không biết ý nghĩa của việc thành lập hạng mục từ thiện này là gì?”
Trương Húc Đông ngồi thẳng người, mặt anh lộ ra nụ cười nhẹ, nói: “Bạn phóng viên này, câu hỏi của bạn có vẻ rất nghi ngờ về lịch sử phát triển của chúng tôi? Mặc dù tôi sống ở nước ngoài mười mấy năm, nhưng thật ra tôi là người Trung Quốc chính gốc, nguyên quán là thành phố Ngọc. Những năm này, tôi chưa từng quên mình là con cháu Trung Quốc. Quay về Trung Quốc làm ăn, có thành tựu nho nhỏ của ngày hôm nay, đó đều là nhờ vào sự ủng hộ của người dân thành phố Ngọc đối với Tập đoàn Đông Thăng. Con người tôi không dám quên mất nguồn gốc, vì vậy tôi thành lập hạng mục từ thiện này để đáp lại xã hội, mà Quỹ Húc Nhật là tôi lấy riêng ra để những đứa trẻ cần tiền đến trường được đọc sách và đọc những cuốn sách hay.” Anh ngừng một lúc rồi nói: “Xây dựng một xã hội hài hòa không chỉ là trách nhiệm của đất nước, là người đàn ông Trung Quốc, chúng ta nên chúc mừng cho sức mạnh của bản thân, tôi nghĩ tôi nói vậy có lẽ là rất rõ ràng rồi. Cảm ơn.”
Tất cả phóng viên không đào được lỗi gì trong lời nói của Trương Húc Đông, nhưng là phóng viên mà không đào được lỗi gì thì tin tức ngày mai sẽ không có bất cứ tiêu đề gì.
“Xin chào, ngài Trương. Tôi là phóng viên của thành phố Bắc Kinh. Tôi muốn hỏi, vì sao ngài phải tách riêng quỹ hỗ trợ học tập ra? Và vì sao lại gọi đó là Quỹ Húc Nhật?”
“Tách riêng Quỹ Húc Nhật ra là vì tôi xem trọng nó, trẻ con là trụ cột tương lai của đất nước. Một vạn trẻ em sẽ có một vạn khả năng riêng biệt, bồi dưỡng những đứa trẻ này nên người, chúng có thể phục vụ nhiều ngành nghề, nâng cao sự phát triển kinh tế của Trung Quốc, để đất nước chúng ta dần dần từ nước đang phát triển tiến vào hàng ngũ nước phát triển.” Trương Húc Đông nói: “Còn về vì sao gọi là Quỹ Húc Nhật, tôi chỉ đơn thuần hi vọng mỗi đứa trẻ đều giống như ánh sáng của mặt trời mới mọc, chiếu sáng cả thế giới.”
“Xin chào, Trương Húc Đông, tôi là phóng viên của Tân Hoa, tôi muốn hỏi, quỹ này sẽ vận hành như thế nào, cụ thể là giúp đỡ những đứa trẻ cần giúp đỡ, chứ không phải như một số người làm từ thiện để kiếm tiền kiếm danh tiếng?”
“Câu hỏi này của bạn rất hay.” Trương Húc Đông gật đầu nhẹ: “Cách vận hành của quỹ, tôi sẽ toàn quyền giao cho cô Lâm Tâm Di phụ trách, nhưng tôi có một yêu cầu, đó là giúp đỡ những đứa trẻ muốn học nhưng không có cách nào đi học, những đứa trẻ đó sống trên núi, trong rừng, trong hẻm núi, những đứa trẻ có cha chú bán mặt cho đất bán lưng cho trời hoặc là săn bắn và có thu nhập thấp khác, chúng là đối tượng chúng tôi muốn giúp đỡ.”
Trương Húc Đông uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Không hề có ai sẽ cảm thấy mình nhiều tiền, dù cho người đó là thương nhân hay người của ngành nghề khác, nhưng tôi có thể bảo đảm với mọi người, có các vị lãnh đạo ở hội trường, tôi tuyệt đối sẽ không động vào một đồng tiền trong quỹ. Còn việc nói kiếm danh tiếng, nói thật, thật ra tôi không đồng ý tham dự, con người tôi đơn giản quen rồi, không thích những thứ hư vinh. Nhưng các vị lãnh đạo trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian đến, tôi không thể luôn vung tay ra vẻ ông chủ, sau này mọi người với trước đây giống nhau, trong tầm mắt các vị đều sẽ không nhìn thấy được việc làm của tôi, tôi muốn việc làm mạnh hơn lời nói. Cảm ơn câu hỏi của bạn.”
“Chào mọi người, tôi là người phụ trách của Quỹ Húc Nhật, Lâm Tâm Di.” Lâm Tâm Di biết là đến lúc mình nói, cô nói: “Cách vận hành cụ thể của Quỹ Húc Đông sẽ không sử dụng trên bất kỳ hoạt động thương mại nào, chúng tôi sẽ để nhân viên xét duyệt, đem quỹ dùng vào hiện thực. Đối với tôi mà nói, suy cho cùng đây là một sự nghiệp tình thương còn mới lạ, khó tránh khỏi những sai sót, nhưng tôi sẽ cố gắng để Quỹ Húc Đông phát triển lâu dài và giúp đỡ được nhiều trẻ em hơn nữa.”