Nhưng chuyện đến mức này rồi, cảnh sát chắc chắn không dám từ chối, thân phận của Trương Húc Đông anh ta không dám đắc tội, hơn nữa còn có nhiều lợi ích như vậy, căn bản có thể sánh ngang tiền lương của anh ta, đến lúc đó nhiều nhất thì xem như mình không nhìn thấy gì là được rồi, dù sao cũng chỉ là đánh nhau bình thường mà thôi.
Rời khỏi cục cảnh sát, đã là mười giờ hơn, Trương Húc Đông trực tiếp về khách sạn, gọi điện thoại cho Lâm Vân, nói sự việc đã được sắp xếp ổn thỏa, không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai hoặc ngày kia là có thể đi đón Tô Xán rồi, sau khi đơn giản hàn huyên vài câu, Trương Húc Đông lên giường đi ngủ sớm.
Ngày thứ hai sau khi xảy ra sự việc kinh thiên động địa, bảo vệ của khách sạn Hoàng gia cho rằng Thiểu Quang dùng dao làm Đới Bích Đình bị thương, đồng thời tuyên bố Đới Bích Đình đã tử vong vào hai giờ sáng, trong đó bọn họ nói không sót một từ, nói là bởi vì Đới Bích Đình làm nhục Thiểu Quang, kết quả dẫn đến sự kiện lần này.
Người của cục cảnh sát mặc dù cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng vẫn là lập tức lùng bắt truy nã Thiểu Quang, lúc phái người tìm Kim Hyo-eun trợ lý của Đới Bích Đình, mới phát hiện đã sớm trở về nước H, nhưng mà cô ta giữ lại một đoạn video, bên trong đoạn video giải thích tại sao Thiểu Quang quen biết với Đới Bích Đình, kết cục của vụ án giết người lần này giống hệt lời khai cũng những người bảo vệ kia, đây là những lời mà Trương Húc Đông dặn dò cô ta.
Còn có Tô Xán, lúc cảnh sát thẩm vấn cậu ta, trong thời gian xảy ra vụ án đang ở cùng với Trương Húc Đông, đám cảnh sát muốn triệu tập Trương Húc Đông đến để tra hỏi, nhưng mà ai biết Trương Húc Đông đang ăn cơm với thị trường thành phố Thượng Hải và thư ký thị ủy thành phố Bắc Kinh, hai vị lãnh đạo nào quát mắng đám cảnh sát một trận, chỉ có thể đến thế nào thì về thế ấy thôi.
Nhưng mà một tiếng sau Trương Húc Đông đã chủ động đến cục cảnh sát, những cảnh sát kia cũng tỏ ra rất cung kính với anh, anh nói thuật lại sự việc một lần, nói bản thân ở cùng Tô Xán, mặc dù có chỗ không hiểu, nhưng đám cảnh sát cũng không dám dùng hình uy hiếp anh, chỉ có thể coi là một phần khẩu cung mà thôi.
Nhưng sau mấy tiếng, sự việc lại có một bước tiến mới, cục An Toàn của bộ chính trị đến cục cảnh sát, nói vụ án lần này do bọn họ tiếp nhận, cũng mang thi thể Đới Bích Đình trở về, cảnh sát nào dám chọc giận cục An Toàn chứ, nơi đó chọn ra một người cũng không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc nổi.
Trong lòng Trương Húc Đông vẫn có chút xấu hổ, dù sao bản thân làm gián điệp bôi đen Bắc Đường Ngạo là giả, không biết nhân viên tình báo của ông ta làm sao điều tra được chuyện này, nhưng chắc chắn không thể điều tra ra được, dù sao người chết cũng không thể chứng minh được.
Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, mặc dù là đả thương người tới chết, nhưng chờ đợi Thiểu Quang chính là tai họa ngục tù vô hạn, chẳng qua tên kia bị giữ lại ở trong ngục tù hung hăng bị thu thập một trận, khiến anh ta không hiểu tại sao mình bỏ tiền thuê đám người trọc đầu làm việc vậy mà lại bị thu thập ngược lại, anh ta bị Tô Xán hại đến thảm, người sau còn ôm lấy hoa cúc còn anh ta thì biến mất tiêu.
Tô Xán dán băng dán cá nhân rời khỏi cục cảnh sát, trở về trong nhà Lâm Vân nhìn thấy mẹ đang lo lắng đợi mình, cha Tô Bưu cũng tới, mẹ Tô nhìn thấy con mình, vội vàng ôm cậu ta, không ngừng nhìn trên nhìn dưới hỏi: “Con trai, con không sao chứ? Để con chịu khổ rồi?”
Tô Xán khẽ lắc đầu, nói: “Mẹ, con không sao, để mọi người lo lắng rồi.”
“Nhờ có sự giúp đỡ của tiểu Trương, bằng không người đi vào chính là con đấy.” Tô Bưu có chút áy náy nói: “Đây coi như là một bài học cho con, sau này làm người tốt, không thể hành động theo cảm tính. Còn không mau cám ơn anh rể con đi!”
Tô Xán cười một tiếng, giống như đổi thành người khác, hơi cúi người với Trương Húc Đông nói: “Anh rể, cảm ơn anh.”
Trương Húc Đông khoát tay áo nói: “Đều là người một nhà, nói cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn chứ, khách khí quá rồi. Tôi cũng hi vọng thông qua chuyện này cậu có thể thấy rõ ràng, rất nhiều chuyện không phải dở tính tình trẻ con ra là có thể giải quyết được, phải học được cách sử dụng linh hoạt, con đường của cậu vừa mới bắt đầu. Sau này có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giúp cậu.”. ngôn tình hài
“Vâng, anh rể.” Tô Xán hung hăng gật gật đầu, khẽ nói: “Anh rể, tôi muốn theo anh lăn lộn.”
“Lăn.” Trương Húc Đông lườm cậu ta một cái: “Con đường này không thích hợp với cậu đâu.”
Ở thành phố Thượng Hải hai ba ngày, Trương Húc Đông nhận được điện thoại của Bắc Đường Ngạo bảo anh đến thành phố Bắc Kinh, bắt đầu nhiệm vụ thứ nhất của anh, cũng coi như là thử thân thủ của anh. Vốn dĩ Trương Húc Đông định trở về thành phố Ngọc, nhưng trước đó đã đồng ý với Mễ Tông rồi, làm người không thể không giữ chữ tín cho nên lựa chọn đến thành phố Bắc Kinh.
Trên máy bay, Trương Húc Đông suy nghĩ chuyện này một chút, đất nước chắc chắn không phải vì chơi đùa mà cho mình làm thiếu tướng, một vị thiếu tướng đi huấn luyện lính đặc chủng, đoán chừng cả thế giới chưa từng nghe thấy, về phần lợi ích lớn như vậy lại phải tiếp nhận nhiệm vụ thế nào, điều này khiến Trương Húc Đông thực sự không nghĩ ra được, chẳng lẽ là ám sát lãnh đạo nước nào đó sao? Mặc dù nói hươu nói vượn nhưng cũng chỉ có điều này là có khả năng nhất.
Sau khi xuống máy bay ở thủ đô, Trương Húc Đông nhìn thấy Bắc Đường Ngạo dẫn theo Tiểu Phượng và Tiểu Hoàng đã lâu không gặp đứng đợi ở đó, vừa nhìn thấy Trương Húc Đông, đã tiến lên nắm tay, cười ha hả nói: “Chuyện gián điệp nước H thực sự phải cảm ơn cậu, nếu không phải cậu nhóc cậu có thủ đoạn như vậy, chúng ta thực sự không biết một minh tinh có thể là một tên gián điệp đâu!”
Lời nói này khiến trong lòng Trương Húc Đông có chút đoán không ra ý đồ, chẳng qua ngẫm nghĩ một chút dù sao ông lão này cũng rất rảnh rối, cho ông ta chút chuyện làm cũng tốt, lập tức phụ họa cười nói: “Việc nhỏ việc nhỏ thôi, đừng nói là nước H, cho dù là nước M cháu muốn tìm cũng có thể tìm ra được mấy tên.”
Bắc Đường Ngạo khó tin nhìn Trương Húc Đông, hỏi: “Chuyện này là thật sao?”
“Thật thì không thể giả được, đã là giả thì không thể thật được.” Trương Húc Đông bắt đầu tiết lộ thiên cơ với ông ta.
Bắc Đường Ngạo suy nghĩ một chút, nói: “Vậy sau này phải giúp ông nội Bắc Đường làm thêm vài chuyện đấy, còn có mấy tai mắt ngầm của cậu, tìm vài người giới thiệu cho tôi.”
“Cháu cũng không muốn bị ông thọc gậy bánh xe đâu.” Trương Húc Đông lườm ông ta một cái nói: “Ông vẫn là sớm dẹp ý niệm này đi, cháu không phải là người dùng tiền và địa vị là có thể mua được đâu.”
“Cậu cái gì vậy, sao tôi có thể làm chuyện như vậy chứ.” Bắc Đường Ngạo làm ra vẻ bị oan uổng, sau đó nói: “Tiểu Phượng, Tiểu Hoàng, cậu cũng quen biết, bọn họ còn có một thân phận khác chính là huấn luyện viên huấn luyện lính đặc chủng Trung Quốc.”
“Là anh ta.” Tiểu Phượng giống như vẫn luôn có địch ý với Trương Húc Đông, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía khác.
Vẻ mặt Tiểu Hoàng kinh ngạc, không ngờ cao thủ thần bí trong lời đồn chính là Trương Húc Đông, đối với thân thủ của Trương Húc Đông anh ta cũng hiểu rõ được bảy tám phần, tự nhiên biết rõ với chỉ số IQ của mình, thừa sức trở thành một huấn luyện viên huấn luyện, lập tức cung kính cho Trương Húc Đông kính chào theo nghi thức quân đội, nói: “Thiếu tá Cổ Hoàng kính chào đồng chí thiếu tướng.”
Đối với kiểu chào quân đội nghiêm trang như vậy, Trương Húc Đông lập tức đáp lại, sau đó cười một tiếng nói: “Thì ra anh tên là Cổ Hoàng, đều là người quen cũ, không cần khách khí như thế đâu.” Anh bất đắc dĩ nhìn Bắc Đường Ngạo một chút, ông cụ này cũng không thèm cho mình vài người tài giỏi, vị thiếu tướng này còn không bằng một tiểu đội trưởng, sổ hồng nhỏ này vừa cầm đã không thể tin tưởng được rồi, thật sự là bị người ta hố không nhẹ.
“ Bộ trưởng Bắc Đường.” Lúc này một người đàn ông trung niên chạy tới, vẻ mặt tươi cười cúi chào Bắc Đường Ngạo nói: “Ngại quá, vừa rồi bị chuyện trong quân đội làm chậm trễ thời gian.” Đột nhiên, ông ta nhìn thấy một người trẻ tuổi xa lạ, khẽ chau mày, có chút không tin hỏi: “Chẳng lẽ vị này chính là tổng huấn luyện viên mới tới?”
Bắc Đường Ngạo đối với chuyện người này đến trễ cũng hề tức giận, mà là gật đầu nói: “Không sai, cậu ta chính là thiếu tướng Trương Húc Đông.”
“Chào đồng chí thiếu tướng.” Người đàn ông trung niên lập tức cúi chào Trương Húc Đông.
Nhưng Trương Húc Đông lại nhìn thấy ý khinh thường trong mắt ông ta, có thể là do mình tuổi còn rất trẻ, nhưng vẫn đáp lễ, sau đó nhìn về phía Bắc Đường Ngạo hỏi: “Ông nội Bắc Đường, vị này là?”
“Đội trưởng đại đội đặc chủng Thương Long, Vương Nhiễm.” Bắc Đường Ngạo giới thiệu nói: “Lần này mọi người sẽ hợp tác với nhau rất nhiều đấy, nói chuyện với nhau nhiều hơn nhé.”
Trương Húc Đông nhẹ nhàng lắc đầu, Bắc Đường Ngạo nhìn qua không biết tên nhóc này đang nghĩ gì, nói: “Vương đại đội, hàm vị của cậu ấy phải giữ bí mật, không được tiết lộ với bất kỳ kẻ nào, hiểu chưa?”
“Vâng.” Vương Nhiễm sảng khoái đáp, trên người ông ta tràn đầy khí phách quân nhân thực thụ, không hổ là đại đội trưởng của đại đội đặc chủng nước Trung Quốc, chẳng qua là thế đứng cùng thân hình, cộng với lực đạo lúc nói chuyện, cũng không phải là một nhân vật đơn giản, mà Trương Húc Đông rời khỏi lính đặc chủng quá lậu, ngược lại cảm thấy có hơi không ra cái gì cả.
“Được rồi, đừng ở chỗ này nói mát nữa, đi thôi!” Bắc Đường Ngạo cười ha ha, dẫn đầu đi ra khỏi sân bay, mặc dù chức vụ của Bắc Đường Ngạo không phải quân chức, nhưng gia tộc Bắc Đường lại có thành viên làm quân nhân, ví dụ như Bắc Đường Nguyên Hằng, mà thân thủ của anh ta sâu không lường được, cho nên uy danh của anh ta trong quân đội rất cao, quân đội chính là nơi tôn kính những người mạnh, bất luận chức vụ cao hay thấp, trong lòng Vương Nhiễm luôn tôn kính Bắc Đường Ngạo.
Đến quân doanh, ăn cơm trong nhà ăn, tiêu chuẩn cơm nước ở đại đội đặc chủng rất tốt, mùi vị cũng không tệ lắm. Bắc Đường Ngạo không tới, mà là Vương Nhiễm, Tiểu Phượng và Tiểu Hoàng dẫn Trương Húc Đông đến.
Trên đường đi, Trương Húc Đông luôn luôn tìm chút chủ đề, thế nhưng ngoại trừ Tiểu Hoàng, Vương Nhiễm và Tiểu Phượng gần như không có ý muốn nói chuyện với anh, cuối cùng Trương Húc Đông cũng không làm chuyện nhàm chán này nữa, cứ như vậy cả đường đi không nói chuyện gì cả.
Bảy khu quân đội lớn của Trung Quốc, bên trong đều có đại đội đặc chủng, mà đặc biệt bên trong đại đội còn có rất nhiều tiểu đội đặc chủng thần bí, bọn anh ta đối ngoại không có số hiệu, là sự tồn tại bí ẩn, lần đặc huấn này, không cho phép bất kỳ kẻ nào lấy bất kỳ lý do nào để tiến vào, trừ phi có sự cái gật đầu của thủ trưởng cao nhất quân đội của thành phố Bắc Kinh mới được, nếu không nhìn trộm bí mật quân sự đều bị xử phạt.
Bên trong lính đặc chủng cũng có nữ binh, nhưng lúc Trương Húc Đông vừa đi vào lại không có một người nữ nào, trong lòng có chút buồn bực, chẳng lẽ biết mình đến, cho nên cố ý ẩn nấp hết rồi sao?
Sau buổi cơm trưa, là nửa giờ nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi, Vương Nhiễm đi đến ký túc xá gọi: “Huấn luyện viên Trương, chúng ta đến sân huấn luyện đi.” Dưới sự căn dặn của Bắc Đường Ngạo, ông ta biết mình không thể xưng hô là Trương Húc Đông thiếu tướng.
“Được, tôi cũng đang muốn mở mang kiến thức về đại đội đặc chủng của Trung Quốc chúng ta đây!” Trương Húc Đông mỉm cười xuống giường, vẫn mặc quần áo bình thường, cũng không đưa đồ rằn ri cho anh, anh cũng nhìn ra được, đại đội trưởng Vương này cố ý làm như vậy, vì để cho mình mất mặt, thân là quân nhân ai không có mấy phần cốt khí và kiêu ngạo chứ, nếu không thì không xứng đáng gọi là quân nhân.
Trương Húc Đông đi phía sau Vương Nhiễm, sau khi anh tiến vào sân huấn luyện, cũng không nhịn được sửng sốt một chút, phương pháp huấn luyện của những binh lính kia hoàn toàn khác với bình thường, cái gì mà dùng ngực đập vỡ tảng đá lớn, một tay đập gạch, dùng thanh gỗ đánh lên thân thể, vỡ vụn rơi đầy đất, đây chắc là huấn luyện thân thể, Trương Húc Đông thầm nghĩ.
Vương Nhiễm tiến lên phía trước, quát: “Tất cả tập hợp.”
Vừa mới nói xong, lập tức hơn một trăm người đứng thành đội ngũ, hàng ngũ có thứ tự, một quân nhân chạy tới, chào theo nghi thức quân đội, nói: “Báo cáo đại đội trưởng, nhân viên huấn luyện lần này có 123 người, tổng cộng có 123 người, số người trực tiếp tham gia có 123 người, xin chỉ thị.”
“Nghỉ nghiêm.” Vương Nhiễm nói.
Thanh âm nghiêm chỉnh vang dội vang lên, Trương Húc Đông lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, đây mới là quân đội, mỗi một người đàn ông tốt, vì quốc gia và sinh mạnh mà chảy máu chảy mồ hôi không đổ lệ.
Vương Nhiễm liếc nhìn một lát, nói: “Đây là huấn luyện viên mới mà cấp trên giao nhiệm vụ tới huấn luyện cho mọi người, đồng chí Trương Húc Đông, sau này cậu ấy sẽ phụ trách việc huấn luyện mọi người, mọi người vỗ tay hoan nghênh.”
Những quân nhân kia kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, nhưng vẫn vỗ tay. Vương Nhiễm khoát tay, tiếng vỗ tay lập tức ngừng lại, sau đó ông ta quay đầu nhìn về phía Trương Húc Đông nói: “Huấn luyện viên Trương, không biết cậu có ý kiến gì về chiến thuật đấu giáp lá cà không?”
Trương Húc Đông mỉm cười, nói: “Ý kiến thì không thể nói rõ, chỉ là trong lòng có chút tâm đắc. Trong võ thuật cổ đại Trung Quốc, điều được coi trọng chính là gặp chiêu phá chiêu, như vậy sẽ làm giảm đi mức độ sát thương lúc đối đầu. Vừa rồi tôi đã nhìn thấy phương pháp huấn luyện của các anh, các anh làm tốt lắm, các anh phải đối mặt với kẻ địch hung ác nhất, nhất định phải một đòn lấy mạng, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.. Không biết đại đội trưởng Vương có bổ sung gì không?”
“Không có.” Vương Nhiễm bình tĩnh cười một tiếng, nói: “Nếu huấn luyện viên Trương đã nói như thế, chắc hẳn về phương diện này cũng là cao thủ, không bằng chỉ giáo một chút thì thế nào?