“Ôi...” Trương Húc Đông thở dài bất lực nói: “A Lực à, người ta có nhiều người như vậy, cho dù một người có thể giết mười người thì vẫn không thể đánh bại được. Chúng ta vẫn chưa có chỗ đứng vững chắc. Ý của tôi là cậu hãy liên hệ với ông ta, tôi sẽ đích thân đến gặp ông ta, tôi tin là ông ta sẽ thuận theo tập đoàn Đông Thăng của chúng ta để trở nên giàu có.”
Nhìn thấy một người đàn ông to lớn bị Trương Húc Đông dạy dỗ như vậy, Mễ Tuyết không khỏi che miệng cười, cô ấy phát hiện ra người đàn ông cao to này khá tốt, không giống một trong ba vị chiến thần của Bang Long như người ngoài đồn thổi. Số lượng người chết trong tay anh không thể đếm xuể.
“Được rồi, cậu cũng giúp chuẩn bị cho phòng tập quyền anh đi. Nhân tiện tìm hai anh em bảo vệ Hàn Băng Băng, nói với bọn họ rằng dù có xảy ra chuyện gì thì cũng phải bảo vệ an toàn cho người phụ nữ này, thậm chí là phải hy sinh tính mạng của bản thân.” Trương Húc Đông nghiêm túc nói, một người phụ nữ yếu đuối và tốt nghiệp loại giỏi của Đại học Thanh Hoa như Hàn Băng Băng không có khả năng tự vệ.
“Chuyện này Huyết Linh Lung đã yêu cầu người của cô ta đi làm rồi.” Bạo Lực nói: “Não của cô ta so với tôi phản ứng nhanh hơn.”
Trương Húc Đông gật đầu nói: “Cậu gọi cho Đường Phi bảo rằng hiện giờ ở Nhật Bản không có việc gì, bảo cậu ta mang người của nhóm Sơn Điền qua giúp một tay, có lẽ lúc nào bọn họ cũng sẵn sàng, dù gì thì người Nhật Bản làm con tốt thí khá tốt.”
“Vâng, anh Đông.” Bạo Lực gật đầu đồng ý.
Sau khi bàn một số chuyện ở tỉnh Đài, đợi khi Bạo Lực rời đi thì Mễ Tuyết hỏi: “Trương Húc Đông, rốt cuộc anh định làm gì?”
“Không phải tôi đã nói rõ ràng rồi sao? Chúng ta nhập gia tùy tục, trước tiên tìm cách tiến vào nghị viện, sau đó lần lượt đánh tan thế lực hắc bang của nơi đó, sau đó phái thêm người của chúng ta tới nghị viện. Đến lúc đó, tất cả bên trong đều là người của tôi, tôi nói cái gì thì sẽ làm cái đấy.” Trương Húc Đông nói một cách tự tin.
Tuy nhiên, Mễ Tuyết cau mày rồi lắc đầu và nói: “Tôi không nghĩ là sẽ dễ dàng như vậy. Một khi hai giới hắc bạch của tỉnh Đài phát hiện ra âm mưu của anh thì e là anh không thể nào sống sót rời khỏi tỉnh Đài.”
“Chuyện này cô không cần lo lắng quá nhiều. Tôi có thể ra vào những nơi nguy hiểm hơn gấp trăm lần, sẽ không có ngày như vậy đâu.” Trương Húc Đông bình tĩnh cười nói: “Tôi đã kêu gọi Đông Thăng đầu tư vận chuyển của bến cảng và xây dựng giao thông lớn nhất trên thế giới. Vì muốn nắm được quyền chủ động kinh tế của tỉnh Đài, nếu việc này thành công thì đến lúc đó bọn họ còn sợ phải rời xa tôi đấy.”
Ngừng một chút, Trương Húc Đông nói tiếp: “Tôi cũng muốn thành lập một đảng phái độc lập, từ đó gia nhập vào nhiều bé phải hỗn tạp trong tỉnh Đài, tôi tin mình có thể đứng vững. Không phải tôi nói điều gì lớn lao, một tỉnh Đài làm sao có thể chống lại và đánh ngã tiền tài của hai tập đoàn lớn Đông Thăng và Thẩm Thị được. Tôi có thể phá hủy nơi này trong vòng chưa đầy một tháng, có điều tôi không muốn làm chuyện này, cũng không ai ép buộc tôi làm chuyện này.”
“Anh nói đùa chẳng vui chút nào. Đường đường là một tỉnh Đài phát triển, anh muốn phá hủy thì có thể phá hủy sao?” Mễ Tuyết không thể tin được. Tỉnh Đài được xem là một tỉnh mạnh về kinh tế trên thế giới, một hoặc hai công ty có thể thao túng được sao.
Trương Húc Đông nhún vai nói: “Cô hai ơi, đừng xem thường Đông Thăng và Thẩm Thị, chúng ta khoan hãy nói đến Đông Thăng, chỉ riêng doanh nghiệp Thẩm Thị bây giờ đã kiểm soát 90% sản nghiệp của toàn bộ thành phố Thượng Hải, cô nên biết thành phố Thượng Hải là nơi như thế nào, nó cũng không thua kém gì tỉnh Đài. Hơn nữa chúng ta có sát thủ Sát Thiên mạnh nhất thế giới, kẻ nào dám chống lại tôi thì địa ngục sẽ là điểm đến cuối cùng của kẻ đó.” Thấy Mễ Tuyết không nói gì nên anh hỏi: “Cô có biết nơi giàu có nhất trên thế giới là ở đâu không?”
“Tất nhiên đó là đất nước M.” Mễ Tuyết nói ra mà không chút nghi ngờ nào: “Đó là đất nước phát triển nhất thế giới”.
“Sai rồi!” Trương Húc Đông cười chế nhạo.
“Tại sao lại sai? Nó được thế giới công nhận cơ mà, nếu không thì sao lại đặt Liên Hợp Quốc ở đó? Không lẽ là Trung Quốc chúng ta sao?” Mễ Tuyết nói một cách chắc công ta.
“Tất nhiên là không. Giàu nhất là ở Trung Đông, nhóm lính đánh thuê ZO ở Israel của chúng tôi cũng là một trong số họ, đừng xem thường những nơi có chiến tranh hàng năm này, nhân dân khổ không tả nổi nhưng người cực kỳ có tiền cũng nhiều không kém. Còn là loại có tiền siêu nhiều.” Trương Húc Đông lại nói: “Israel là một quốc gia có dầu mỏ lớn, có rất nhiều ông trùm dầu mỏ trong số họ. Chỉ cần ZO chúng ta nói chuyện thì họ nhất định sẽ ủng hộ. Muốn lật đổ tỉnh Đài, cô nghĩ là đơn giản sao?”
Thật ra Trương Húc Đông còn có một con át chủ bài có thể ảnh hưởng trực tiếp đến vận chuyển đường biển của tỉnh Đài, đó là cướp biển Soyali. Nhưng không cần phải nói nhiều với Mễ Tuyết, dù sao thì cô ấy cũng là người có quyền lực và những lão già kia sẽ cử người theo dõi cô ấy.
Bốn phương tỉnh Đài được bao quanh bởi biển và hầu hết các nguồn tài nguyên được mang đến bằng vận chuyển. Có nhóm cướp biển Soyali, ngăn cấm kinh tế đối với toàn tỉnh sẽ rất lớn. Mỗi ngày để người dân tỉnh Đài ăn mía, cá và tôm, dự đoán là ăn không nổi mấy tháng thì đã nôn rồi. Đến lúc đó, Trương Húc Đông đứng ra hô hào, chẳng phải là điều mọi người mong đợi hay sao, thành lập phe phái của mình thì có gì khó khăn?
“Anh hô hào lớn vậy không sợ cắn phải lưỡi sao. Nếu muốn như vậy thì anh không phải là người giàu nhất thế giới sao?” Mễ Tuyết trừng mắt nhìn Trương Húc Đông.
“Không biết gì cả.” Trương Húc Đông cười nói: “Có tiền thì phải giấu, có một vài người siêu giàu sẽ nói cho thế giới biết là họ giàu như thế nào sao? Bảng xếp hạng những người giàu chỉ là một số các cường quốc đặt trên bề nổi. Các nhân vật Bill Gates và Parfait, họ đều có gia tộc đứng phía sau nên có thể nói là giàu có ngang ngửa một quốc gia, nếu không thì làm sao có thể so sánh được.”
Lúc này, Mễ Tuyết đang mờ hồ, đối với cô ấy, một sinh viên tốt nghiệp hàng top của khoa kinh doanh, cho rằng mình đã đầu tư vào phân tích cơ bản của thế giới, nhưng khi Trương Húc Đông nói ra điều này thì cô ấy giống như trở thành một cô gái ngu dốt. Chẳng lẽ cô ấy chỉ biết tình hình trong nước mà không không biết gì về kết cấu của thế giới.
“Nhóc con, cô giống như một tờ giấy trắng, sao lại không hiểu thế giới gì cả? Lẽ nào cô chưa từng đi khỏi Trung Quốc sao?” Trương Húc Đông tò mò hỏi.
“Cái này... Tôi thật sự chưa xuất ngoại lần nào. Ông nội sợ tôi bị uy hiếp nên chỉ cho tôi tham dự một số sự kiện ở Trung Quốc. Ví dụ là lần đầu tiên anh gặp tôi, trước sau công lại thì chỉ tham gia hơn hai mươi lần.”
Trương Húc Đông bất lực thở dài, có vẻ như tỉnh Đài là nơi xa nhất mà cô ấy từng đến, anh nắm tay Mễ Tuyết và nói: “Ngoan, anh trai sẽ dẫn em ra ngoài mở mang tầm mắt, nhân tiện đi ăn tối.”
“Ăn, ăn cái gì?” Mễ Tuyết có chút xấu hổ cúi đầu, nhưng trong lòng lại nguyền rủa Trương Húc Đông không biết bao nhiêu lần.
“Tôi tìm được một nhà hàng thịt nướng lớn cách đó không xa. Hình như mùi vị rất ngon. Ăn cho đã rồi đi về ngủ.” Trương Húc Đông cười he he: “Đừng ngẩn người ra nữa, đi thôi.”
Các nhà hàng thịt nướng ở tỉnh Đài không giống như nướng thịt cừu xiên hay gì đó như ở đại lục, đồ nướng ở đây có đầy đủ các loại hải sản ngon, rất hấp dẫn đối với một số du khách nước ngoài, có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng từ xa. Trương Húc Đông quyết định phá giới uống một chai bia để thỏa mãn cơn thèm.
Hai người nắm tay nhau, cảm giác như một cặp đôi đang đi hưởng tuần trăng mật, mà Mễ Tuyết cũng không có ý muốn buông tay. Trương Húc Đông thường dùng ngón tay chạm vào lòng bàn tay của cô ấy, một cảm giác khác thường lan tỏa khắp người của cô ấy, vui mừng thầm kín trong lòng, khiến cô ấy tự mình đỏ mặt.
Cả hai đã đến cửa của nhà hàng thịt nướng. Lúc này đã khoảng tám giờ tối, đường phố xa hoa náo nhiệt, tượng trưng cho cuộc sống về đêm ở khắp mọi nơi, nơi này dĩ nhiên là không giống với nước ngoài. Vào trong tiệm, tiếng người ồn ào huyên náo, tốt xấu lẫn lộn, loại người nào cũng có. Gọi một ít tôm hùm, bào ngư và hai chai bia.
“Ở đây còn có một số món ăn vặt đặc sắc, cô có muốn ăn không?”
Trương Húc Đông nhìn thấy người nướng thịt vẫn chưa xong nên anh nhích lại gần Mễ Tuyết và hỏi.
“Ồ? Có món gì đặc biệt không?” Mễ Tuyết hỏi. Về phần ăn uống thì không có cô gái nào có thể kiềm chế được, giống như đàn ông không thể chống cự được với phụ nữ đẹp. Cô ấy ăn hết cái này đến cái khác với những món ăn nổi tiếng ở Bắc Kinh. Nhưng ăn vặt thì cô ấy chưa từng ăn, không phải là cô ấy không muốn ăn mà vì gia đình sợ cô ấy ăn những đồ dầu mỡ không sạch sẽ.
“Hình như có mì nướng, cá viên, đậu phụ thối… Còn nhiều lắm, cô muốn ăn gì thì tùy.” Trương Húc Đông nói.
“Cá viên là gì?” Mễ Tuyết hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: “Lẽ nào là trứng do cá đẻ ra sao?”
“Đồ ngốc, đó là trứng cút dùng để nấu canh cá. Có trứng, có cá nên gọi là cá viên.” Trương Húc Đông đứng dậy nói: “Chờ tôi đi ra ngoài mua cho cô, ở đây không có” Nói xong anh lập tức xoay người rời đi.
Sau khi xếp hàng mua rất nhiều đồ ăn vặt, Trương Húc Đông trở về với một đống đồ ăn đầy ắp, hải sản nướng cũng đã bày sẵn trên bàn, Trương Húc Đông yêu cầu người phục vụ lấy một đĩa lớn, bỏ đồ ăn vào đó. Gắp một miếng cá viên, anh ta cười nham nhở nói: “Cô ăn thử đi, trơn bóng và có mùi cá, ăn rất ngon.”
Mễ Tuyết kinh ngạc nhìn những viên cá đã bị cháy đen, lắc đầu nói: “Thật ghê tởm!”
“Đừng nhìn bề ngoài, mùi vị rất thơm, phải cho vào miệng rồi dùng đầu lưỡi liếm từ từ, hương thơm sẽ tràn ra.” Trương Húc Đông cười nham hiểm và chỉ dẫn.
Với vẻ mặt khó tin, Mễ Tuyết nhẹ nhàng bỏ vào miệng, đột nhiên cô ấy cảm thấy hương vị thực sự tỏa ra từ trong ra ngoài, cắn một miếng thì nước súp bên trong văng ra tứ tung, sắc mặt cô ấy càng thêm vui vẻ.
Trương Húc Đông cười nói: “Tôi không có lừa cô đúng không? Thật sự ăn rất ngon.”
“Ừm, không ngờ thứ xấu xí như vậy mà lại có vị ngon như thế.” Mễ Tuyết gật đầu.
“Vốn dĩ là như vậy, không phải là đồ xấu thì sẽ ăn không ngon.” Trương Húc Đông nói: “Trung Quốc của chúng ta có rất nhiều thứ như thế này, cũng giống như con người, không nhất thiết phải đẹp trai, đẹp gái là tốt, còn có người bình thường nhưng trái tim nhân hậu, ví dụ như là tôi đây.”
“Mẹ nó, mùi gì thế này? Thật là kinh tởm.” Khi nước miếng của Trương Húc Đông sắp tràn ra, một thanh niên bên cạnh bịt mũi chửi bới. Cậu ta mặc áo da màu đen, khoảng mười tám, mười chín tuổi, mái tóc nhuộm màu xanh lục. Không cần nói cũng biết, cậu ta là một tên lưu manh, vài người cùng bàn với cậu ta cũng nhìn vào bàn của Trương Húc Đông với vẻ mặt ghê tởm.
Trương Húc Đông phớt lờ họ và tiếp tục ăn đồ thơm ngon, đám lưu manh nhỏ bé này không lọt vào mắt Trương Húc Đông chút nào, nhưng Mễ Tuyết lại cau mày, đặt một nửa viên cá trong tay xuống, nhìn bọn họ với một sắc mặt lạnh lùng.
Mặc dù Mễ Tuyết đang tức giận, nhưng dáng vẻ của cô ấy lại khiến người ta muốn thương yêu, mấy tên lưu manh nhỏ tuổi kia nhìn thấy khuôn mặt của Mễ Tuyết thì lập tức đổi thành nụ cười đầy nham hiểm, chàng trai tóc xanh vừa nói chuyện lúc nãy đứng lên, cầm trong tay một cốc bia rồi đi tới bàn của Trương Húc Đông.
Chàng trai tóc xanh khinh thường nhìn Trương Húc Đông, xem ra là bị bộ dáng của tên nhóc này làm cho đến mức không dám nói lời nào, sau đó nhìn về phía Mễ Tuyết, tùy tiện nói: “Mỹ nữ, em tên là gì? Hẹn hò buổi tối sao?”
Trương Húc Đông không có ý định xông lên tát cậu ta vì anh muốn xem Mễ Tuyết xử lý như thế nào, dù sao thì anh cũng biết quá nhiều về Mễ Tuyết, nhưng không biết người phụ nữ có vẻ yếu đuối này sẽ dùng phương pháp gì mà lại dám đến tỉnh Đài với chính mình để thực hiện một nhiệm vụ lớn như vậy.
“Cút.” Mễ Tuyết cau mày và phun ra một từ.
“Thét to vậy, nghe giọng không giống con gái ở đây, hình như là con gái đại lục, anh trai thích tính cách như này.” Nói xong, chàng trai tóc xanh đưa tay đặt lên vai Mễ Tuyết.