Lúc đến bệnh viện, Trương Húc Đông thấy Lý Tiểu Bác đã bình an vô sự. Trần béo gọi đàn em đến trông coi giường bệnh, còn cậu ta đương nhiên phải về ký túc xá, bởi vì ba người nhóm Cao Hoành vẫn không thể gọi điện thoại được. Không biết đang trốn ở chỗ nào, nơi duy nhất bọn họ thường tụ tập là trường học, nếu không có ở đó thì chỉ có thể đợi bọn họ tự động liên lạc mà thôi.
Ngay khi bước vào ký túc xá, bầu không khí yên tĩnh đến mức ngay cả một bóng ma cũng không có. Trần Uy ngay cả đèn cũng lười bật lên, muốn quay lại giường đi ngủ ngay, mới vừa đi một bước đã trực tiếp ngã nhào, không biết vấp phải cái gì. Trong tiếng nóng giận chửi bới ấy, Trương Húc Đông bật đèn lên.
Vừa bật đèn lên, anh đã hít vào một hơi khí lạnh, ký túc xá sạch sẽ còn chưa được mấy ngày nay đã bừa bộn đến mức lộn ruột, tủ dưới giường bị mở bung ra, đồ đạc rơi vãi khắp sàn nhà. Trần Uy nuốt nước miếng, nói: "Anh Đông, ký túc xá của chúng ta bị cướp à?"
Vừa nói, cậu ta vừa mò tìm dưới gầm giường của mình, quả nhiên mấy chục tệ tiền tiêu vặt cùng với đồng hồ hơn một nghìn tệ của cậu ta đã biến mất. Cậu ta hét rung trời đất chửi rủa “Tên khốn kiếp nào dám trộm đồ của ông!"
Trong hành lang truyền đến tiếng mắng chửi, Trần Uy xắn tay áo lên, định đi ra ngoài tìm người đánh nhau, nhưng lại bị Trương Húc Đông kéo lại, chỉ vào một tờ giấy trên bàn nói: "Bọn họ đã trở lại!"
"Anh Uy, ba anh em chạy trước, mượn 92 tệ cùng với chiếc đồng hồ đeo tay của anh phòng trường hợp cần thiết. Nếu có duyên gặp lại, nhất định chúng em sẽ trả gấp bội. Đúng rồi, hai đôi vớ chưa dùng của anh Đông bọn em cũng mượn luôn. Đại ân không thể nào cám ơn hết được!”
Vẻ mặt Trần Uy cạn lời, nói: "Anh Đông, chỉ là đâm người bị thương thôi mà, chuyện có bao lớn, bọn họ có cần phải vậy không?"
"Bọn họ còn nhỏ, vẫn có thể tha thứ được. Thật đáng tiếc tôi mới vừa mắt tên nhóc Trương Đào kia, cứ như vậy mà cậu ta chuồn mất rồi!" Trương Húc Đông bất đắc dĩ nói.
"Nửa đêm không đi cửa chính mà còn nhảy qua tường, không sợ té chết các cậu!" Ngoài cửa vang lên tiếng quát mắng giận dữ của một người đàn ông, ngay sau đó ba liền thấy ba tên nhóc nhóm Cao Hoành ủ rũ bị đẩy vào. Hai nhân viên bảo vệ của trường cầm gậy liên tục đánh vào mông bọn họ, đừng hỏi có bao nhiêu chật vật.
"Hai vị đại ca, nể tình tôi mà tha cho bọn họ nhé!" Hai nhân viên bảo vệ đó vừa muốn nói chuyện, Trương Húc Đông đã dúi vào tay họ hai tờ tiền mệnh giá lớn, nói: "Nếu mệt mỏi quá thì mua hộp thuốc lá hút đỡ nhé!"
Bụp!
Một gậy nữa đánh vào mông của Lý Vĩ, một tên bảo vệ nói: "Đều là học sinh cả, sao có thể chênh lệch lớn như vậy chứ? Học tập người bạn học này cho thật tốt, nhìn cho kỹ, sau đó cút lên giường ngủ cho ôngi!"
Sau khi Trương Húc Đông tiễn hai nhân viên bảo vệ kia ra ngoài, lúc quay lại anh thấy Trần Uy đã đeo đồng hồ của cậu ta lên tay rồi, miệng không ngừng mắng: “Kẻ trộm trong nhà đúng là khó đề phòng mà, ông đây coi các cậu là anh em, vậy mà lại còn dám trộm đồ của ông!"
"Béo, con mẹ nó đủ rồi đấy!" Trương Húc Đông nhìn ba chàng trai đang bị Trần Uy ép trồng cây chuối trên mặt đất mà hừ lạnh. Anh vừa dứt lời, ba người nhóm Cao Hoành thiếu điều nằm liệt trên mặt đất, cả người run rẩy liên tục.
Trần Uy gãi đầu nói: "Anh Đông, em chỉ đùa với bọn họ chút thôi, không đến nổi kinh khủng vậy chứ?"
"Tôi đã giết người, tôi đã giết người rồi!" Trương Đào không ngừng lặp đi lặp lại những lời này. Cậu ta bắt lấy quần của Trần Uy, khóc lóc nói: "Anh Uy, em phải làm sao đây, bây giờ em có nên đến đồn cảnh sát rồi tự thú không?"
"Ôi chao nhìn cậu ta diễn kịch kìa!"
Trần Uy đá văng Trương Đào ra, muốn nói cho cậu ta biết Khô Lâu chưa chết, nhưng lại bị Trương Húc Đông ngăn lại, anh cười hỏi: "Tiểu Đào, nếu như chuyện này tôi thay cậu giải quyết, vậy sau này cậu đi theo tôi được chứ?"
"Anh Đông anh..."
"Béo, mẹ kiếp cậu im miệng ngay!"
Trương Đào khó tin nhìn Trương Húc Đông hỏi: "Anh Đông, anh thật sự có thể giải quyết được sao?" Sau khi Trương Húc Đông kiên định gật đầu, cậu ta lập tức nói: "Anh Đông, chỉ cần em không phải ngồi tù, chuyện gì em cũng sẽ nghe theo anh cả!"
"Bây giờ cậu đứng lên!" Trương Húc Đông nhìn vẻ mặt như đưa đám của Trương Đào, trực tiếp tát một bạt tai, hét lên: "Con mẹ nó, cậu đứng lên cho tôi, tiền đồ của cậu nhỏ như vậy sau này sao cùng tôi lăn lộn đây!"
Trong nháy mắt, ngoại trừ Trần Uy ra, cả ba người bọn họ đều ngây ngẩn. Bọn họ chưa từng thấy Trương Húc Đông còn có một mặt như vậy, ở trong mắt họ Trương Húc Đông chỉ là một học sinh có tiền, bình thường đối xử rất tốt với bọn họ. Tuy nhiên thời điểm giúp Lý Tiểu Bác đánh nhau, lại không dám ra tay, cho nên bọn họ cho rằng Trương Húc Đông không xứng làm anh em của mình, không có nhiệt huyết, nhưng bây giờ...
Trương Đào cuối cùng cũng đứng lên, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Trương Húc Đông nói: "Đông, anh Đông, em đứng lên rồi!"
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mọi người đi ngủ đi!" Trương Húc Đông đi thẳng ra khỏi ký túc xá, đến toilet sờ lấy một điếu thuốc, sau đó gọi cho nhóm người Đỗ Phong, ý bảo bọn họ đi qua. Tuy nhiên tên nhóc Đỗ Phong này lại nói cho Trương Húc Đông một tin tức bất ngờ. Nhưng để tới đó phải cần một chiếc xe buýt. Cậu ta hỏi liệu có thể xử lý được không, Trương Húc Đông không biết anh chàng này đang làm cái quái gì nữa. Tuy vậy anh vẫn đáp ứng với bọn họ, sau khi nói chuyện điện thoại xong lập tức gửi tin nhắn cho Mạnh Nguyệt. Chuyện này chắc chắn cô ta có thể giải quyết được.
Lúc Trương Húc Đông nằm xuống, Trương Đào vẫn luôn không yên lòng hỏi lại. Sau khi Trương Húc Đông hứa với cậu ta một lần nữa, anh chàng này chưa đến năm phút đã ngủ thiếp đi, trong mơ còn không ngừng kêu la "Đừng bắt tôi", "Tôi muốn tự thú" các loại.
"Anh Đông, anh thật sự muốn cậu ta sao?" Trần Uy hỏi.
Trương Húc Đông nhìn bầu trời đêm bên ngoài nói: "Trong tình cảnh hỗn loạn ở đó, tên nhóc này có thể móc dao ra đâm vào người đối phương, hơn nữa còn không chút do dự nào. Hiếm có học sinh nào có thể làm được, sự cơ trí cùng khả năng phản xạ của cậu ta tôi vô cùng coi trọng. Chỉ cần huấn luyện thêm sẽ không thành vấn đề. Sao vậy? Cậu không bỏ được?"
Tiếng ngáy của Trần Uy đã vang lên từ giường dưới, Trương Húc Đông thở dài, nói: "Ngủ thật nhanh mà!"
Ngày hôm sau là thứ sáu, cả trường đại học này vẫn như thường lệ, học sinh trốn học không vào lớp, học sinh ngủ say như hôn mê bất tỉnh, ở phía trên giáo viên mặt mày bơ phờ, tiếp tục giáo dục thế hệ thanh niên mới này không biết mệt mỏi. Mọi thứ vô cùng hài hòa.
Đến buổi chiều, cả trường đều náo nhiệt bởi vì ngày chủ nhật sắp đến. Cho dù là những sinh viên hiếm khi học tập cũng rất cao hứng, Tiết Hiểu Hiểu đi đến hàng ghế sau nói: "Trương Húc Đông, tôi có hai vé xem phim của bộ phim mới chiếu gần đây, anh có thời gian không?"
Trần Uy mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa nhìn thấy hai tấm vé trong tay Tiết Hiểu Hiểu, lập tức mắng: "Mẹ nó, đều là phim tình yêu nhảm nhí, có gì mà xem chứ!"
Trương Húc Đông trực tiếp đẩy đầu cậu ta xuống bàn, cười với Tiết Hiểu Hiểu, nói: "Xin lỗi, hôm nay tôi phải về nhà, lần sau có được không?"
"Ồ, vậy sao!" Tiết Hiểu Hiểu hơi mất hứng chu miệng lên, con trai bình thường sao có thể chịu nổi dáng vẻ đáng thương kia của cô nàng, chắc chắn sẽ đồng ý ngay. Tuy nhiên thấy Trương Húc Đông vẫn mỉm cười như cũ, Tiết Hiểu Hiểu liền dậm chân một cái, sau đó đi ra ngoài.
"Anh Đông, em thấy Hiểu hẹn anh đi chơi, sao anh không đi vậy?" Trương Đào có chút thay đổi, có lẽ do cảnh sát không tới tìm cậu ta, cho nên lá gan của cậu ta cũng lớn hơn. Học sinh đúng là một sinh vật kỳ lạ, mầm mống tương lai cùng máu mới của Hắc Đạo, chính là bọn họ.
Trương Húc Đông bật cười: "Nhà tôi có một em gái, cuối tuần tôi muốn trở về với em ấy."
"Anh Đông, em gái anh bao nhiêu tuổi? Có xinh không?"
"Nếu cậu còn lắm lời nữa ông đây sẽ xé miệng cậu ra!" Trương Húc Đông trực tiếp bóp cằm của Trần Uy, làm cậu ta hét lên oai oái, thu hút sự chú ý của tất cả các cô gái trong lớp, sau đó mới mới buông tay.
"Cha mẹ của anh thì sao?" Trương Đào hỏi.
"Không có ở đây!" Trương Húc Đông nhìn cậu ta, hỏi: "Sao vậy? Cậu muốn trở về với tôi à?"
"Anh Đông anh minh, em đúng là có ý như vậy!" Trương Đào cười hắc hắc nói.
Lúc này, điện thoại của Trương Húc Đông vang lên, anh nhận máy nói: "Khả Hân, sao vậy?"
Tưởng Khả Hân ở đầu dây bên kia nói: "Anh Đông, lát nữa trễ một chút rồi anh hãy tới đón em, em cùng bạn học định đi hát Karaoke cùng nhau."
"Ừ! Vậy bảy giờ sẽ tới đón em!" Trương Húc Đông thở phào nhẹ nhõm, anh ít nhất cũng phải hai tiếng nữa mới có thể về nhà lấy xe. Chuyện đi học này anh không thể cho Tưởng Khả Hân biết được, không phải vì anh sợ cô sẽ cười nhạo anh, mà là anh lo lắng cô sẽ chuyển trường. Một sinh viên của đại học Ngọc lại chuyển đến trường kỹ thuật này, nhất định sẽ tạo nên tin tức sốt dẻo mất!
Tiết học cuối cùng, Trương Húc Đông cũng không đến, anh dẫn Trương Đào trở về thành phố bằng xe buýt. Trương Đào nhìn qua cửa kính, liên tục chỉ vào những chiếc xe trên đường, xe này trị giá mấy trăm ngàn tệ, xe kia trên một triệu tệ. Trương Húc Đông hơi hối hận khi đưa cậu ta trở về cùng, nếu như tên nhóc này nhìn thấy chiếc Lamborghini kia của anh, không biết có phải sẽ bị hù chết không.
Quả nhiên hai giờ sau, khi Trương Húc Đông đánh lái chiếc Lamborghini kia tới, biểu cảm trên mặt của Trương Đào cực kỳ khoa trương. Cậu ta đứng hình, cằm như sắp rơi trên mặt đất, đến lúc tiếng còi xe của Trương Húc Đông truyền đến, cậu ta còn run rẩy hơn cả đêm hôm qua, ngồi bên ghế phụ nhìn đông nhìn tây sờ soạng nói: "Anh Đông ơi, anh là con nhà giàu à!"
Trương Húc Đông cười nói: "Tôi không phải con nhà giàu gì cả, là ông nội của tôi!"
"Mẹ kiếp!"Trương Đào hoàn toàn không nói nên lời.
Chiếc Lamborghini màu đen cực kỳ chói mắt đậu trước cổng đại học Ngọc, bây giờ đã là sáu giờ, còn một tiếng nữa mới đến giờ, Trương Húc Đông dẫn Trương Đào đi ăn thịt nướng trước. Có lẽ trước đó Trương Đào không biết Trương Húc Đông có thân phận gì, chỉ vì tránh vào tù mới đồng ý làm đàn em của anh. Nhưng khi cậu ta nhìn thấy chiếc xe này, cậu ta đã quyết tâm một lòng. Không còn gì tốt hơn là tìm được một vị đại ca giàu có như vậy, thoải mái làm một tay đàn em.
"Anh Đông, nếu em đã làm đàn em của anh rồi, vậy thì anh muốn em làm gì?" Nghé mới sinh nên không biết gì nhiều, nhưng ít nhiều vẫn biết nói: "Có phải giống như trong phim không, chúng ta phải đi cướp địa bàn?"
Trương Húc Đông gật đầu nói: “Địa bàn nhất định phải cướp rồi, nhưng không phải lúc này, bây giờ tổng cộng chúng ta chỉ có hai người. Hơn nữa cậu còn chưa được huấn luyện, phỏng chừng chúng ta phải đợi mấy ngày nữa!"
"Hai? Hai người?" Trương Đào kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông, chợt nghĩ: "Anh Uy không đi cùng chúng ta sao?"
Đột nhiên, sắc mặt của Trương Húc Đông trở nên cực kỳ nghiêm túc nói: "Tiểu Tao, để tôi nói cho cậu biết, tuy rằng Trần Uy gọi tôi là anh Đông, nhưng cậu ta vẫn luôn không phải là người của chúng ta. Có một số chuyện tôi sẽ từ từ kể cho cậu nghe. Tôi tin cậu là một người thông minh, sau này khi làm việc cậu phải để mắt tới nhiều chuyện, hiểu chứ?"
Trương Đào giống như hiểu ra điều gì đó, lại giống như chưa hiểu rõ lắm, lơ mơ gật đầu, nói: "Anh Đông, tên của em quá bình thường, không có chút sát khí nào cả. Trên giang hồ không phải ai cũng có biệt danh sao, em đã đặt tên cho mình rồi, em gọi là Nhất Đao, Trương Nhất Đao!"
Có lẽ bây giờ Trương Húc Đông cảm thấy cậu ta hơi trẻ con. Lúc này cậu ta chỉ là một học sinh trông vô cùng gầy yếu, không mấy ấn tượng. Nhưng cái tên Trương Nhất Đao này về sau sẽ tạo nên vô số trận mưa máu gió tanh ở thành phố Ngọc, sẽ vì Trương Húc Đông mà dựng lên một vùng đất lớn, trở thành cánh tay đắc lực, một người anh em đúng nghĩa trong cuộc đời của anh.
"Người đẹp, người đẹp!" Trương Đào, không phải, là Trương Nhất Đao lúc này nước miếng sắp chảy đầy mặt đất rồi. Trương Húc Đông cau mày nhìn về phía sau lưng, trong mắt đúng là có người đẹp, hơn nữa lại còn là bốn cô gái đẹp. Tưởng Khả Hân cũng ở trong số đó, nhưng Trương Húc Đông còn nhìn thấy một người đẹp có phần hơi quen thuộc. Anh than thầm, không phải trùng hợp như vậy chứ? Người phụ nữ này sao có thể ở cùng một chỗ với Tưởng Khả Hân vậy?