Sáng sớm, Trương Húc Đông vẫn duy trì thói quen cũ, ở trong sân trường bắt đầu bài thể dục buổi sáng. Sinh viên của đại học kỹ thuật lười biếng vẫn đang nằm trên giường ngủ ngon lành, đến giờ tập thể dục buổi sáng cũng không có quá 100 người. Có thể thấy những sinh viên này nhất định không thể trở thành trụ cột của tổ quốc sau này được rồi.
Trần Uy vẫn không ngừng thu nhận đàn em trong trường học, cũng gần đủ hơn 100 người rồi. Tuy nhiên Trương Húc Đông dám cam đoan, 100 người kia của cậu ta chắc chắn không ai có thể là đối thủ của nhóm người Đỗ Phong cả. Lỡ như một ngày nào đó những tên này bỗng nhiên gia nhập Vũ Môn, vậy thì sau này Trương Húc Đông sẽ mất đi không ít anh em tốt.
"Có chuyện gì mà gấp thế? Được rồi, anh chờ em, em lập tức xuống ngay!"
Trương Húc Đông tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, vừa hút thuốc vừa suy nghĩ làm sao có thể đoạt được vũ trường kia vào tay mà không gặp nhiều phiền toái thì lại thấy mấy cô gái đang tung tăng chạy về phía bên này. Tuy nhiên anh cũng không chú ý lắm, cho đến khi có một nữ sinh gọi tên anh: "Trương Húc Đông, chào buổi sáng!"
Trương Húc Đông nhìn thấy một người quen, đó là bạn học cùng lớp Tiết Hiểu Hiểu, đang buộc tóc đuôi ngựa mặc áo thể thao nhãn hiệu Nike, sức trẻ năng động dồi dào.
"Chào buổi sáng. Mới sáng sớm mà đi đâu vậy? Không phải đi cả đêm không về đấy chứ?" Trương Húc Đông đứng lên cười nói.
"Hiểu Hiểu, từ lúc nào mà chị giải quyết được Trương Húc Đông rồi vậy!" Người nói chuyện cũng là một sinh viên chuyên ngành khoa học máy tính, tuy nhiên tướng mạp thì không dám khen ngợi.
Tiết Hiểu Hiểu ngược lại cũng thoải mái, dùng gậy trong tay đánh vào mông của cô gái kia, chọc cho cô ta vừa cười vừa mắng. Cô ta nói: “Trương Húc Đông người ta là con nhà giàu đấy, nếu tôi có thể giải quyết được thì tốt quá rồi." Nói xong, cô nàng quay đầu nhìn về phía Trương Húc Đông, hỏi: "Anh mới sáng đã đến chỗ này làm gì vậy, chẳng lẽ tối hôm qua làm chuyện xấu nên bây giờ mới từ bên ngoài trở về?"
"Ồ, tôi cũng không có tinh thần tốt như vậy đâu, nếu làm chuyện xấu xong thì tôi đã sớm đi ngủ rồi!" Trương Húc Đông chỉ vào khăn lau trắng trên cổ nói: "Rất rõ ràng, tôi đi tập thể dục buổi sáng!"
"Các cô cầm gậy làm gì vậy? Không phải là đi đánh nhau đấy chứ?"
"Ha ha, chúng ta là những cô gái ngoan, làm sao có thể bạo lực như vậy được! Đây là gậy bóng chày, anh không nhìn ra chúng tôi vừa đi đánh bóng chày về sao?"
"À!" Trương Húc Đông chợt nhận ra suy nghĩ của anh thật là hư hỏng, vừa rồi nhìn thấy cây gậy kia thì phản ứng đầu tiên là tưởng rằng mấy cô gái này dùng gậy bóng chày đi làm chuyện gì đó.
"Trương Húc Đông, sao anh lại cười xấu xa như vậy?"
"Không, không có gì, chỉ là thời tiết tốt nên tâm trạng cũng tốt thôi."
"Hừ, ai tin anh nổi!"
Trương Húc Đông cùng những người khác vừa nói vừa cười, sau đó liền thấy Trần Uy đang chầm chậm chạy từ trên lầu xuống. Toàn bộ thân hình béo múp đung đưa loạn xạ, hiển nhiên loại chạy nước rút này rất không thích hợp với cậu ta.
"Xin chào các người đẹp!" Trần Uy chào hỏi nhóm Tiết Hiểu Hiểu.
"Tôi nói này Trần Uy, anh mập như vậy không sợ bị mệt đến chết sao. Anh cứ thế mà chiếm mất một chỉ tiêu nam sinh của lớp chúng ta rồi, thật là lãng phí quá mà!" Tiết Tiểu Hiểu nói đùa với cậu ta, không ngờ cô gái này còn có một mặt như vậy.
"Hắc hắc, nếu như tôi có thân hình của Trương Đào, cộng thêm gương mặt của anh Đông, vậy thì không phải làm mê mệt đám con gái các cô rồi sao!" Trần Uy cười ha hả nói.
"Thôi đi, cả đời này của anh cũng không thể nào đâu!"
"Được rồi, chúng tôi đi ăn sáng, các cô có muốn đi cùng không?" Trương Húc Đông cười hỏi.
"Không cần, chúng tôi đang ăn kiêng phải không các chị em?"
"Đúng vậy!"
Tiết Hiểu Hiểu muốn mời Trương Húc Đông đi ăn tối, Trương Húc Đông vừa định từ chối thì Trần Uy đã mở miệng đồng ý rồi. Sau đó cậu ta còn mời luôn mấy người đẹp kia, ăn uống gì đó cậu ta bao hết. Vì vậy không cần ý kiến của Trương Húc Đông mà bọn họ đã vui vẻ tự quyết định rồi.
Trương Húc Đông cùng Trần Uy về đến nhà ăn, sau khi ăn cơm xong, Trương Húc Đông nói: "Béo, cậu thấy tôi thế nào?"
Trần Uy trực tiếp đưa ngón tay cái lên, miệng phun đầy cháo, nói: "Anh, anh Đông, người khác không biết anh lợi hại thế nào, chứ Trần béo em có thể tận mắt chứng kiến rồi, đó là thế này!"
Trương Húc Đông đã quyết định xong, bèn nói: "Béo, tôi rất coi trọng tính tình của cậu, tôi muốn cậu gia nhập bang phái của tôi!"
"Anh Đông, em không phải... băng nhóm của anh chỉ có hai người anh và Trương Đào, hơn nữa ngay cả tên còn không có, chuyện này để em suy nghĩ lại thử chút đã được không?"
"Béo, nói thật với cậu, thật ra tôi tới đây để thành lập băng nhóm, mục đích chính là đối phó với Vũ Môn!"
"Hả?" Cháo trong miệng của Trần Uy đã trào ra ngoài rồi, cậu ta bỗng hút nhanh lại, nuốt nước bọt nói: "Anh Đông, anh đùa gì thế, Vũ Môn của bọn em chỉ là một băng nhóm hạng hai, sao có thể chọc tới Thanh Long Hội được. Anh đừng chọc em nữa."
Trương Húc Đông đặt đũa xuống, mò lấy một điếu thuốc. Nơi này ghi cấm hút thuốc nhưng lại có rất nhiều người ra đây hút, chẳng ai thèm quan tâm cả, anh nói thêm: "Béo à, bây giờ tôi không phải anh Đông của cậu nữa, cậu cũng không phải là Béo. Tôi là lão đại của Long Bang, còn cậu là người của Vũ Môn. Tôi hỏi cậu, cậu có nguyện ý gia nhập Long Bang không? "
Trần Uy làm rơi đũa, sau đó cả người cũng té nhào xuống đất, nói: "Trương Húc Đông, mặc dù em biết em không đánh lại anh, nhưng nếu như đầu của em rơi xuống lập tức sẽ tạo thành vết nhơ đấy. Có bản lĩnh thì anh giết chết em đi, đến lúc đó cuộc sống của anh cũng không tốt hơn là bao đâu."
Trương Húc Đông bật cười, anh không ngờ loại người nhát gan như Trần Uy lại có lúc như vậy, anh đứng lên nói: "Có thể cho tôi mượn điện thoại của cậu được không!"
"Để làm gì?" Mặc dù Trần Uy nói vậy, nhưng cậu ta dù sao cũng yếu thế, nên vẫn đưa điện thoại cho Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông thuận tay bỏ điện thoại di động vào túi của mình, nói: "Tôi đợi cậu ở bên ngoài, nếu như cậu nghĩ xong xuôi để cho tôi một câu trả lời rồi, vậy thì tiếp theo tôi cũng biết nên làm gì."
Nhìn Trương Húc Đông đứng dậy rời khỏi nhà ăn, Trần Uy ngẩn người nhìn xung quanh, vừa định đứng dậy mượn điện thoại di động, nhưng không hiểu tại sao ngay cả chút sức lực cậu ta cũng không có, vẫn luôn đứng tại chỗ giống như cọc gỗ vậy, đứng khoảng chừng năm phút.
Cậu ta chạy như một làn khói ra khỏi nhà ăn, thấy Trương Húc Đông đang đứng dựa vào cây ngô đồng cách đó không xa, cười đùa nói: "Anh Đông, anh trả lại điện thoại cho em được không, nếu không em mách cho thầy đấy!"
Trương Húc Đông ném điện thoại lại cho Trần Uy. Lúc này Trần Uy mới cười nói: "Nếu đã đến bước này, em chỉ có thể thành thật với anh thôi." Vừa nói, cậu ta vừa hắng giọng, như thể sắp thông báo một điều gì đó quan trọng: "Đúng là Vũ Môn phái em đến đây để tìm đàn em, nhưng chị Nguyệt không nói với anh rằng thật ra em là người của Thanh Long, anh em của Thập Nhị Nguyệt Đường, nằm vùng ở Vũ Môn!"
Rất sợ Trương Húc Đông không tin, Trần Uy lập tức nói: “Anh Đông, anh có thể gọi điện thoại cho chị Nguyệt xác nhận thử. Nếu như em nói dối, Trần béo em sẽ đập đầu chết ngay trên cái cây sau lưng anh!"
"Mẹ kiếp, mấy người Mạnh Nguyệt này lại không nói chuyện này cho ông biết. Nếu như không phải ông đây trọng tình cảm, tên nhóc nhà cậu đã sớm chết chắc rồi!" Trương Húc Đông mắng, nhưng anh vẫn gọi điện thoại cho Mạnh Nguyệt. Cho dù mục đích là gì đi nữa, trước đây cậu ta cũng chưa từng nói điều này cho anh. Nhưng tình huống bây giờ đúng là như vậy, Trần Uy quả thực là người nằm vùng của Thanh Long Hội.
Lần này Trần Uy không giấu Trương Húc Đông nữa, thật ra chuyện này cũng có liên quan đến Long Đầu của Lục Long hội. Tần Vũ nhờ Mạnh Nguyệt phái người giám sát Trương Húc Đông, ông ta biết những người nhóm Đỗ Phong kia sẽ không nghe ông ta. Hơn nữa có thể bọn họ sẽ bán đứng ông ta, cho nên chỉ có thể sắp xếp những người khác vào. Trần Uy là lựa chọn ưu tiên, rõ ràng Tần Vũ vẫn không yên tâm về Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông hơi buồn bực, làm cho anh nhớ tới những đoạn phim truyền hình cổ trang. Hoàng đế phái tướng quân ra ngoài đánh giặc, còn phải phái cả một đội quân đi giám sát, để đề phòng tướng quân phản bội. Chờ lần sau khi gặp lại Tần Vũ, anh quyết định sẽ cho tên Long Đầu này mất hết mặt mũi mới được. Nguyện ý thì dùng, còn không thì dẹp, cần gì phải so đo hơn thua như vậy.
Nói chuyện một lúc, từ xa đã vang lên tiếng kêu của Trương Đào: "Ối, anh Đông, anh Uy, các anh đến đây sớm như vậy làm gì? Ăn cơm rồi sao?"
Nhìn thấy Cao Hoành cùng Lý Vĩ cũng ở đây, Trương Húc Đông nói: "Béo à, vậy từ nay về sau cậu là người của tôi, cho dù là Vũ Môn hay Thanh Long Hội, có chuyện gì thì cậu nhớ thông báo lại cho tôi."
Trần béo vỗ ngực nói: "Anh Đông, anh yên tâm, Trần béo em nhất định là người của anh, nếu không em đã không nói nhiều với anh như vậy."
"Ơ... hai người các anh, không ngờ đấy anh Đông!" Trương Đào giống như nghe thấy gì đó, chỉ có điều thấy cậu ta nắm chặt lấy cổ áo đi tới, nói: "Anh Đông, em không biết anh là... nhưng mong anh bỏ qua cho em, em có bạn gái rồi!"
"Mẹ kiếp!" Trần Uy đá cậu ta ngã lộn mèo xuống đất: "Con mẹ nó, cậu nghĩ cái gì vậy!"
Từ khi đi học đến giờ, Trần Uy lầm đầu tiên không ngủ, ngay cả giáo viên vào lớp rồi nhưng vẫn phải ra ra vào vào mấy lần xem thử có phải đi nhầm phòng học không. Thầy giáo nhớ vị trí của thần ngủ kia, hôm nay sao lại không ngủ thế. Sau lưng thầy chợt cảm thấy ớn lạnh.
Trần Uy hỏi: "Anh Đông, sau này anh có dự tính gì không?"
Trương Húc Đông nói: "Quán bar ở bên cạnh trường học cùng với vũ trường tối hôm qua, tôi muốn chọn một trong hai chỗ đó đoạt lấy, cậu có ý kiến gì không?"
"Chắc hẳn anh đã nghĩ xong rồi phải không? Đừng khảo nghiệm em chứ, em sợ nhất là đoán tâm tư của người khác!"
"Tôi cũng chưa nghĩ ra, nói cho cùng thế lực cũng hơi mỏng, bây giờ còn thiếu một thế lực ở nơi này hợp tác cùng nữa. Dù sao ở khu Tây này cũng không ai nhận ra cả.
Trương Húc Đông vẫn chậm chạp chưa ra tay, một là muốn chiêu mộ thêm vài người thân tín, hai là đang tìm thời cơ. Dù thế nào thì Hắc Đạo ở khu thành Tây này quá nhiều, hiện giờ anh đang mong nơi này tốt nhất nên lộn xộn. Như vậy anh cùng với đám người Đỗ Phong mới có thể chen chân vào.
"Nếu không chúng ta tìm Dũng Tử thử xem? Tuy rằng em chưa từng gặp qua anh ta, nhưng dù gì anh ta cũng là người của Vũ Môn, cũng sẽ cho em chút thể diện. Lấy danh nghĩa băng nhóm đến hợp tác với anh ta, chỉ cần lợi ích được đặt đúng chỗ, anh ta không có lý do gì để từ chối cả!”
“Để tôi suy nghĩ lại một chút!” Trương Húc Đông vừa nói xong, đã đến hết tiết học. Mười phút sau sẽ tới tiết học khác. Cứ như vậy một ngày trôi qua, buổi tối Trương Húc Đông nhận được tờ giấy Tiết Hiểu Hiểu truyền tới, báo đã đặt cơm trước rồi.
Quả nhiên, Tiết Hiểu Hiểu không phụ sự mong đợi của mọi người, cô ta mang theo những nữ sinh còn chất lượng hơn cả buổi sáng nữa, đang đứng đợi ở nhà hàng. Lúc vừa nhìn thấy Trương Húc Đông lập tức vẫy tay chào, phong cách ăn mặc vô cùng chú trọng, nước hoa trên cơ thể rất hấp dẫn, mang theo sự kích động vô hình như một nụ hoa chớm nở vậy.
Trương Húc Đông đương nhiên mang theo hai người Trần Uy cùng Trương Đào, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi còn tưởng con gái các cô sẽ rất chậm, cho nên mới về ký túc xá nói chuyện một lúc!"
"Hèn gì tôi nói sao các anh lại chậm như vậy mà!"
Sau khi vào nhà hàng, Trương Húc Đông lịch sự kéo ghế cho những cô gái này, sau đó bắt đầu gọi thức ăn. Chủ đề trò chuyện của những cô gái nhỏ này đương nhiên là mấy câu chuyện bát quái ở trường học. Sau đó là ước mong về tình yêu. Cuối cùng là sau khi tốt nghiệp định làm gì.
Sau khi say rượu lại không đứng đắn, Trần Uy là một đại diện điển hình. Tay của cậu ta đã bắt đầu sờ đùi của cô gái bên cạnh. Trương Đào mang theo dáng vẻ của một chính nhân quân tử, đảm bảo mắt luôn nhìn thẳng, tuy vậy vẫn không ngăn được hai cô gái nhỏ mời rượu. Sau vài chén, gương mặt nhỏ nhắn của cậu ta đỏ bừng lên, đầu lưỡi cũng cứng ngắc, chẳng lẽ cậu ta không muốn uống rượu sao?
Tiết Hiểu Hiểu vẫn luôn kính rượu Trương Húc Đông, Trương Húc Đông đương nhiên không từ chối. Còn chưa uống được bao nhiêu, cô gái này đã bắt đầu đầu hàng. Nếu như bây giờ Trương Húc Đông đưa cô ta đi thuê phòng, nhất định cô gái này sẽ giống như trong phim truyền hình cẩu huyết của Trung Quốc, yếu ớt ngồi vào lòng của Trương Húc Đông. Sau đó khi vào phòng lại bắt đầu khỏe như vâm, nghĩ đến thôi cũng thật sự có chút kích thích!