Trương Húc Đông bất đắc dĩ nhún vai nói: "Bên ngoài không có bảng hiệu nhắc nhở, làm sao tôi biết được!"
"Vậy người vừa rồi đưa khăn cho tôi là anh sao?" Lâm Tâm Di tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Trương Húc Đông hơi áy náy nói: "Là tôi."
"Anh là đồ biến thái! Tại sao ngay cả chút lịch sự cùng cách cư xử cơ bản cũng không có vậy, mẹ anh không dạy cho anh sao?"
Sắc mặt Trương Húc Đông hơi thay đổi, anh biết Lâm Tâm Di nhìn anh không thuận mắt. Hiện tại chẳng qua anh chỉ nhìn được bóng lưng cô, thêm vào đó cô còn mặc đồ ngủ, nhưng biểu tình của cô lại giống như bị anh xâm phạm vậy.
"Đừng nhắc đến mẹ tôi!" Trương Húc Đông cũng có chút khó chịu, lúc còn rất nhỏ anh đã mất đi cả cha lẫn mẹ nên anh sợ nhất là người ta nhắc tới gia đình mình. Anh hờ hững đáp lại: "Vừa rồi tôi đã hơi lỗ mãng, thật sự xin lỗi. Nếu như cô còn bất mãn thì có thể để cho tôi đi. Hơn nữa tôi cũng không mặc quần áo, mà bây giờ cô vẫn đang nhìn tôi! "
Vừa nhắc đến, Lâm Tâm Di mới để ý, Trương Húc Đông có một bộ ngực săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, đường nét gần như hoàn hảo, cả người trông tràn đầy sức mạnh. Điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là trên cơ thể cường tráng kia lại có rất nhiều vết sẹo, sâu có, nông cũng có. Làm sao một người bình thường lại có những vết sẹo kinh khủng như vậy chứ.
Trong chốc lát, Lâm Tâm Di hơi ngẩn người, hai mắt không ngừng nhìn đi nhìn lại vẻ ngoài của Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông thấy cô không nói gì, cũng không muốn giằng co mãi như vậy nữa, anh nói: "Đã trễ thế này rồi cô cũng đi ngủ sớm đi. Có chuyện gì ngày mai nói sau, nếu để cho những người khác thấy được thì tôi không thành vấn đề, nhưng một người phụ nữ như cô lại khó nói đấy!" Anh khoác tay một cái, nói: "Ngủ ngon!"
Nhìn Trương Húc Đông bước ra khỏi cửa, trái tim nhỏ bé của Lâm Tâm Di vẫn đập thình thịch. Cô sờ vào khuôn mặt nóng rực của mình, trong đầu toàn bộ đều là thân thể cường tráng khó quên kia. Đột nhiên Lâm Tâm Di thầm chửi bản thân, cô là thế nào đây, không sa thải Trương Húc Đông đi mà lại cứ để anh rời khỏi đây như thế. Tuy nhiên nghĩ lại một chút, công việc của anh ta đang nằm trong tay cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm cách hành hạ anh ta thôi. Để xem tên khốn này có thể kiêu ngạo được bao lâu.
Trở lại phòng mình, Trương Húc Đông xoa dịu người anh em của mình thật tốt, nó đã sớm cố gắng chống đỡ trước sự kích thích vừa rồi. Không lâu sau anh liền ngủ thiếp đi, đây là giấc ngủ an ổn nhất trong những ngày gần đây của anh. Mặc dù gặp chút phiền phức nhỏ, nhưng so với cuộc sống trong quá khứ ở Zo trước đây, chuyện đó không đáng để trong lòng.
5 giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, Trương Húc Đông thức dậy theo thói quen, giống như tất cả những người lính khác vậy, dậy sớm đã trở thành quy luật. Sau khi rửa mặt đơn giản, anh bắt đầu đi chạy bộ việt dã mười cây số, vòng xung quanh thẩm mỹ viện trong hai giờ rồi quay trở lại thẩm mỹ viện.
Còn chưa vào cửa, anh đã thấy Lâm Tâm Di cầm một chiếc khăn lông trên tay, mặt mang theo ý cười, đi tới lau mồ hôi cho anh. Chỉ mới một buổi tối thôi mà thái độ lại thay đổi quá nhanh rồi, cô vừa lau mồ hôi cho anh vừa nói: "Húc Đông, lại đi ra ngoài chạy bộ rồi sao? Trong nhà có một máy chạy bộ đấy, sớm như vậy đã đi ra ngoài chạy coi chừng bị cảm lạnh."
Nếu như không phải gọi tên anh thì Trương Húc Đông còn tưởng rằng cô đang nói chuyện với người khác ấy chứ, cô nói "lại" là có ý gì, tối hôm qua là lần đầu tiên gặp mặt mà. Anh hơi lùi bước về sau, nói: "Chị Tâm Dì, chuyện gì vậy chứ?"
Tuy nhiên Lâm Tâm Di không hề để ý chút nào cả, cũng không ngại cả người anh đầy mồ hôi, vươn cánh tay trắng nõn của cô ra nắm lấy cánh tay anh, nói: "Em quan tâm đến anh còn không được sao? Cái đồ tồi này!"
Trương Húc Đông khó có thể tưởng tượng được điều gì có thể khiến một người phụ nữ trở nên như thế này. Tuy nhiên rất nhanh anh đã sớm hiểu ra, bởi vì anh nhìn thấy một người đàn ông đi ra từ thẩm mỹ viện, mặc dù anh chưa từng gặp người này, nhưng có thể thấy anh ta là người có rất nhiều tiền.
"Giúp tôi một việc, bằng không chuyện đêm qua còn không xong đâu!" Lâm Tâm Di thấp giọng đe dọa anh.
Trương Húc Đông dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, cao giọng nói: "Tâm Di, sao em không giới thiệu khách hàng mới đến cho anh vậy?"
Lâm Tâm Di hơi lúng túng, nhưng cô lại giả bộ thẹn thùng, khéo léo tránh tay của Trương Húc Đông ra, nói: "Anh ấy là Lý Nhiên!" Rồi nhìn về phía người đàn ông kia, nói: "Đây là người mà tôi vừa nói với anh, Trương Húc Đông, bạn trai của tôi!"
Lý Nhiên là một thiếu gia vô cùng giàu có, cả người mặc toàn những nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Piaget Altiplano, trong lòng bàn tay thì cầm một chiếc chìa khóa Rolls Royce phiên bản giới hạn.
Ngồi trong phòng VIP của thẩm mỹ viện, Lý Mỹ Linh ngáp dài bưng trà phục vụ, Trương Húc Đông nhấp một ngụm trà, cũng không nói lời nào, bởi vì anh sợ nói nhiều sẽ bị lộ.
Lý Nhiên cảm thấy có chút buồn bực, lên tiếng trước: "Người anh em làm việc ở đây vậy?"
"Ở đây giúp Tâm Di thôi!" Trương Húc Đông khẽ cười, đặt chén trà trong tay xuống, hỏi: "Không biết hôm nay anh đến đây là có chuyện gì?"
Lý Nhiên hừ nhẹ một tiếng, sau đó dịu dàng nhìn Lâm Tâm Di chằm chằm, nói: "Tâm Di, chú Lâm bảo anh tới xem em thử, tối hôm qua anh có đến tiệm mà không thấy, em đi đâu vậy? Chú Lâm nói anh nhắc em hạn chế lui tới với một vài người không đứng đắn”.
Người không đứng đắn sao? Trương Húc Đông nhíu mày lại, thầm nghĩ: Tên nhóc nhà anh tốt nhất đừng có chọc đến tôi.
"Gì đấy!" Trương Húc Đông hung dữ trừng mắt một cái.