Trương Húc Đông rốt cục cũng tìm được Lý Tiểu Bác trong đống cỏ dại trên gò đất không cao lắm kia. Tên này vừa bị anh đạp một cước, Tiết Hiểu Hiểu đã che mắt lại rồi, giữa ban ngày ban mặt, thật đúng là con mẹ nó hình ảnh không phù hợp với trẻ em mà.
"Tiểu Bác, vui quá nhỉ!"
Lý Tiểu Bác vừa muốn phản bác lại, chợt thấy Tiết Hiểu Hiểu cùng Trương Húc Đông ở bên cạnh, lập tức chỉ tay vào người anh nói: "Anh Đông, a a a... gãy mất, mau tha cho em!"
Cậu ta lại dám chỉ tay vào mặt Trương Húc Đông cơ đấy, nhưng thấy cậu ta có vẻ không cố tình như vậy, nên anh tha cho cậu ta, nói: "Tên nhóc nhà cậu mau dậy nào, mới vừa rồi tôi nhìn thấy đám người Khô Lâu kia tới, đoán chừng bọn họ đang tìm cậu gây phiền phức đấy!"
"Không phải chứ? Đã lâu như vậy rồi mà bọn họ còn thù dai thế sao?" Sắc mặt của Lý Tiểu Bác chợt thay đổi.
"Chuyện này chắc chỉ có ông ta mới biết!" Trương Húc Đông chỉ lên trời nói: "Tự cậu cẩn thận một chút, nếu không được thì đi tìm Béo!"
Trương Húc Đông nói xong lập tức mang Tiết Hiểu Hiểu rời đi, tìm một chỗ ngồi cách đó không xa. Mùa hè quanh đồi núi rậm rạp hoa dại xanh biếc, cộng thêm một đôi tình nhân nhỏ nữa thì địa điểm này thật sự là một thánh địa để hẹn hò.
Tiết Hiểu Hiểu cắn môi, giọng nói như muỗi kêu thì thầm: "Húc Đông, em thật sự không dám nghĩ tới có một ngày em có thể trở thành bạn gái của anh, em đã từng nằm mơ rất nhiều lần rồi, bây giờ cứ như đang nằm mơ vậy."
Những lời nói mang lại cảm giác ngứa ngáy nổi da gà này làm cho Trương Húc Đông cảm thấy rất thoải mái. Anh không phủ nhận việc mình cần loại tình yêu u mê này, thật giống như trở lại thời điểm của mối tình đầu, cả người đều cảm thấy muốn tan ra.
Trương Húc Đông bỏ ý nghĩ xấu xa trong đầu đi, nói: "Hiểu Hiểu, tôi không thể lừa dối em, thật ra tôi đã..."
Tiết Hiểu Hiểu đưa tay chặn miệng Trương Húc Đông lại, nói: "Anh có thể đồng ý với em, em đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi." Cô ta nhìn Trương Húc Đông bằng đôi mắt trong sáng, nói tiếp: "Cuối cùng có bao nhiêu cặp đôi có thể thật sự đến được với nhau ở nơi này cơ chứ? Cuộc sống của trường kỹ thuật này nhàm chán như vậy, rất khó để tìm được một người thích hợp bầu bạn, hơn nữa anh là chàng trai đầu tiên mà em cảm thấy động lòng."
"Hiểu Hiểu, em không biết về tôi, tôi cũng không phải Bạch Mã Hoàng Tử, thêm vào đó tiến vào trường kỹ thuật này cũng tương tự như bước nửa bước chân vào xã hội vậy. Em có lòng tin tôi sẽ có thể cho em hạnh phúc mà em muốn vậy sao?"
"Yêu nhau là cả một quá trình nuôi dưỡng, cũng giống như nuôi dưỡng một hạt giống vậy, hạnh phúc là mùa thu hoạch. Tuy nhiên không ai dám nói hạt giống nào cũng có thể đơm hoa kết trái, ít nhất khi chúng ta ở bên nhau, có phải thu hoạch hay không, chỉ có thể đợi đến mùa thu mới biết được!" Tiết Hiểu Hiểu dịu dàng ôm cánh tay của Trương Húc Đông nói.
Trương Húc Đông không thể ngờ Tiết Hiểu Hiểu còn có khiếu văn chương như vậy, nói: "Cô bé, em đừng nên quá ngây thơ, tình yêu đôi khi giống như hai ly rượu vậy, lúc mới bắt đầu chắc là cụng ly đổi chén, nhưng về sau sẽ đắng chát, sẽ say đấy!" Tuy anh nói như vậy, nhưng lại không hề làm người con gái đang theo đuổi anh khó chịu. Chẳng lẽ đây là sự hấp dẫn người khác giới trong truyền thuyết sao?
Đám người Khô Lâu đến, đang bị đám đàn em của anh Hổ kéo chân lại, Trương Húc Đông mơ hồ nghe thấy cuộc đối thoại ở phía xa.
"Muốn đi vào mỗi người 100 tệ!"
"Mấy tên nhóc sinh viên này còn dám thu tiền của ông đây? Thật sự các cậu cho rằng mình là băng đảng thổ phỉ đấy à? Có biết ông đây là ai không? Ông đây là Khô Lâu, đang lăn lộn với Bá Vương khu vực phía Tây này đấy. Cút ra ngay cho ông, nếu không ông đây giết chết các cậu!"
Không ngoài dự liệu, khi thấy có điều gì đó không ổn, các cặp đôi trên đồi lần lượt rời đi. Giống như Trương Húc Đông từng nghe Khô Lâu nói một câu nghe có vẻ cực kỳ đạo lý thế này: Có lợi hại hơn nữa thì những người này cũng chỉ là sinh viên, mà bọn họ thì thấy cái gì chứ, so với những người đi ngoài đường còn yếu ớt hơn.
Lý Tiểu Bác kéo tay bạn gái của cậu ta chạy về phía Trương Húc Đông: "Anh Đông, em, em phải làm sao đây?"
"Đừng lo lắng, có tôi đây. Để xem bọn họ định làm gì trước đã!" Trương Húc Đông vỗ vai an ủi cậu ta.
Rất rõ ràng, lúc bọn Khô Lâu rút mã tấu ra, đám học sinh kia lập tức sợ hãi bỏ chạy. Ông ta lập tức dẫn người đi về phía Trương Húc Đông ở bên này, nhưng ông ta không động thủ, có lẽ là hơi kiêng dè Trương Húc Đông. Ông ta gật đầu với Trương Húc Đông, sau đó chĩa dao về phía Lý Tiểu Bác, nói: "Nhóc con, trông cuộc sống của cậu vui vẻ quá nhỉ? Tôi đến để thông báo cho cậu biết một tiếng, Triệu Tuyết đã bị bắt cóc rồi, bây giờ cần 100.000 tệ, cậu có muốn đi cứu cô ấy không?"
Trong nháy mắt Lý Tiểu Bác giật mình, mặt mày xám xịt hỏi: "Ông nói cái gì? Tuyết Nhi bị bắt cóc rồi sao? Sao không báo cảnh sát chứ?"
"Con mẹ nó, ông đây là xã hội đen, ai thèm gọi cảnh sát chứ? Hơn nữa, ông đây chơi chán rồi, cậu muốn cứu cô ấy thì cứu, nếu không thì cô ấy cũng sẽ bị giết chết thôi. Cậu tự xem mà làm!"
"Tôi cứu, tôi cứu, tôi cứu!"
Nhìn Lý Tiểu Bác không ngừng lặp lại hai chữ này, Trương Húc Đông liền biết tên nhóc này trong lòng vẫn còn yêu Triệu Tuyết. Khi Khô Lâu cho cậu ta số điện thoại, cậu ta lập tức bỏ bạn gái lại, lao xuống núi như điên. Mặc dù cậu ta chắc chắn không có nhiều tiền như vậy, nhưng ai bảo tình yêu là mù quáng cơ chứ.
Trương Húc Đông thấy anh không cần phải ra tay giải vây, bèn chuẩn bị đưa Tiết Hiểu Hiểu đi. Lúc này Khô Lâu mới duỗi tay dùng dao ngăn cản lại nói: "Này, cậu không thể đi được.". "
"Muốn chém tôi à?"
"Đừng hiểu lầm, là lão đại Bá Vương của tôi muốn gặp cậu, cậu có thể cho tôi mặt mũi được không?"
Trương Húc Đông đẩy cánh tay ông ta ra, nói: "Tôi không có hứng thú muốn biết lão đại của ông tên gì, cũng không muốn cho ông mặt mũi gì cả, cút ngay."
"Ồ, cậu không cho tôi mặt mũi cũng không sao!" Khô Lâu nhìn Tiết Hiểu Hiểu nói: "Cậu quả thực rất lợi hại, nhưng bạn gái này của cậu nhất định thân thủ không bằng cậu, cho dù hôm nay cô ấy bên cạnh cậu, nhưng cậu dám cam đoan có thể nửa bước không rời khỏi cô ấy sao?"
Thật lòng mà nói, Trương Húc Đông thật sự không thể rút người ra bảo vệ Tiết Hiểu Hiểu được. Hơn nữa cho dù làm như vậy, cũng không phải ai cũng có thể có bản lĩnh như Hắc Hoàng, khó tránh khỏi có điểm sơ hở. Nhìn thấy Tiết Hiểu Hiểu cùng bạn gái của Lý Tiểu Bác đang sợ hãi, Trương Húc Đông nói. "Được rồi, tôi đi cùng các ông đến đó gặp mặt!"
"Vậy thì được rồi, đi thôi các anh em, trở về báo cáo nào!" Khô Lâu cắm mã tấu lại chỗ cũ, dường như nhớ ra cái gì đó, nói: "Đúng rồi, đưa các cô ấy theo, với thân thủ của cậu, các cô ấy là vật đảm bảo của chúng tôi."
Trương Húc Đông thấy Khô Lâu không giống như có ác ý, nếu không, không nhất thiết phải dài dòng như vậy. Đợi đến khi ngồi trên chiếc màu vàng xám của bọn họ đi ra khỏi cổng trường, Khô Lâu cắn đầu thuốc lá, không ngừng nhìn hai cô gái nhóm Tiết Hiểu Hiểu. Nước miếng của ông ta cũng sắp chảy ra rồi, đến lúc Trương Húc Đông nói nếu ông ta còn dám nhìn nữa, anh sẽ đục khoét mắt ra thì ông ta mới cười một tiếng, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Xe đi về phía tây hơn 40 phút rồi mới dừng lại, đậu ở một văn phòng bất động sản u ám. Khô Lâu kéo cửa xe, nói: "Xuống xe nào!"
Trương Húc Đông mỗi tay dắt theo một cô gái, không có cách nào làm cho bọn họ hết run rẩy sợ hãi cả. Nếu như không phải anh kéo đi, đoán chừng bọn họ cũng không thể nhúc nhích nổi. Anh có thể hiểu được chuyện này, cho dù là côn đồ hay xã hội đen, ở cùng những người như vậy người bình thường đương nhiên sợ hãi là phải.
Văn phòng bất động sản tên là Di Ninh Giai Uyển, tên không tệ, hơn nữa có chút quen tai. Tuy nhiên nhìn bề ngoài có vẻ rất lâu không bán rồi, vừa bước vào bên trong có thể thấy vệ sinh cực kỳ kém, trên mặt đất đầy tàn thuốc cùng chai bia rỗng. Nhưng lại không có một ai cả, Khô Lâu đá văng đồ trên mặt đất hét lên: "Người đâu? Sao không có ai thở thế này?"
Ba giây sau, một người đàn ông mập mạp có hình xăm Phật Di Lặc trên bụng từ bên trong bước ra. Đối với loại thời tiết này, ông ta chỉ mặc một chiếc áo vest, có lẽ là vì để lộ hình xăm ra. Côn đồ hạng ba thường đều mắc một bệnh chung, rất thích xăm mình.
"Khô Lâu, tên khốn nhà anh làm gì vậy? Lão đại gọi điện thoại tìm anh khắp nơi đấy!"
"Con mẹ nó, gọi khắp nơi mà không gọi cho tôi sao? Lão đại ở đâu rồi?" Khô Lâu lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn vừa mắng: "Mới xem phim một lúc thôi mà con mẹ nó đã hết pin rồi. Bây giờ mấy cái smartphone này pin chả có cái nào tốt cả."
"Lão đại ở phía dưới, anh đi đi!" Phật Di Lặc kia chỉ vào một cánh cửa.
"Biết rồi. Mà này, anh giúp tiếp đãi mấy cô gái nhỏ này nhém mua cho bọn họ mỗi người một chai cam tươi, càng uống nhiều càng xinh đẹp đấy!" Khô Lâu vừa nói vừa vươn tay bóp vai hai cô gái, bọn họ sợ hãi núp sau lưng Trương Húc Đông.
Khô Lâu thở dài mắng: "Nhăn nhó cái rắm, cũng không phải để cho các cô làm gái điếm tiếp khách mà!"
Trương Húc Đông nói: "Có chuyện gì thì tìm tôi, đừng động vào các cô ấy. Nếu không tôi sẽ biến lời nói trên xe thành sự thật đấy, tôi đây chưa bao giờ nói dối cả!"
"Ôi chao, cậu thật sự nghĩ như vậy đấy à? Nếu tôi muốn động vào các cô ấy thì sẽ tìm một cơ hội trực tiếp nhét vào trong xe để giải quyết, không cần thiết phải như vậy!" Khô Lâu vội vàng bước tới cánh cửa đó, vẫy tay với Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông nhắc nhở hai cô gái: "Bọn họ cho cái gì cũng không được lấy, cứ ở đây chờ tôi trở lại, có chuyện thì nhớ kêu cứu."
"Được rồi, anh, anh phải cẩn thận đấy!" Tiết Hiểu Hiểu mang theo vẻ mặt lo lắng.
Trương Húc Đông cười, nói: "Yên tâm, tôi không sao đâu!"
Khi bước vào cánh cửa kia, bước xuống từng bậc thang xi măng, chất lượng không khí bên dưới bị ô nhiễm nặng, toàn là mùi khói thuốc lá. Anh nghe thấy tiếng ai đó hét lên: "Bốn phía, bốn phía, mẹ kiếp!"
"Lão đại, tìm tôi có chuyện gì vậy?" Khô Lâu lười biếng hỏi.
"Tên nhóc nhà cậu đừng có chơi trò mất tích được không, ngày nào cũng lăn lộn với mấy nữ sinh kia rồi lại còn tắt điện thoại nữa!" Người đàn ông vừa lên tiếng kia quay lưng lại với Trương Húc Đông, trên lưng ông ta có xăm hình Quan Công cưỡi trên lưng một con rồng đang cuộn mình.
"Điện thoại của tôi hết pin rồi!" Khô Lâu đi tới, cầm lấy hai điếu thuốc Trung Hoa trên bàn, ném một điếu cho Trương Húc Đông.
Một người đàn ông mặc quần tây áo sơ mi chỉnh tề ngồi bên cạnh một chiếc ghế đẩu quay đầu lại nhìn thấy Trương Húc Đông, nói: "Cậu ta là ai?"
Trương Húc Đông nhìn người đàn ông bên tay phải khoảng chừng 40 tuổi, trên cơ thể đã xuất hiện thịt dư. Tuy nhiên sắc mặt lại hớn hở, hiển nhiên đã thắng không ít, không phải Trương Húc Đông có thể nhìn ra được, mà là trước mặt ông ta chất một đống tiền giống như một ngọn núi nhỏ.
"Lão đại còn nhớ tên sinh viên mà tôi đã nói với anh không? Đó là cậu ta!" Khô Lâu chỉ vào Trương Húc Đông.
"Chậc chậc, nhóc con trông có vẻ rất có khí lực đấy nhỉ!" Người đàn ông kia quan sát Trương Húc Đông một lúc, sau đó nâng một cái ghế đẩu lên, tỏ ý nói Trương Húc Đông ngồi xuống.
Trương Húc Đông nhận thấy bọn họ không có ác ý gì, hơn nữa cũng không phải là người xăm hình kia. Anh thậm chí còn cảm thấy người đàn ông trung niên này là một ông chủ nhà đất làm ăn phát đạt mấy năm gần đây, anh đáp: "Cám ơn!"
"Đợi tí đã!" Người đàn ông nhìn vào quân bài của mình, sau đó hét lên: "Đánh A đỏ nhé, quả nhiên đó là A đỏ mà, tôi thắng!"
Sau đó ông ta bắt đầu thu tiền, mà bốn người đàn ông chơi cùng ông ta cũng đều có tiền. Mấy nghìn mới vừa thua đối với bọn họ mà nói chẳng thấm vào đâu cả. Ông ta nói: "Khô Lâu, cậu vào chơi thay tôi mấy ván, tôi nói chuyện với tên nhóc này một chút!" Vừa nói, ông ta vừa đứng lên. Trông ông ta không cao lắm, khoảng chừng chỉ gần 1 mét 65.