Dưới tầng hầm này có một căn phòng ở phía sau, bên trong chỉ hơn hai mươi mét vuông, đồ đạc cũng đơn giản, một chỗ ngủ cộng thêm một cái bàn. Ông ta ngồi vào chiếc ghế chủ tọa, nói: "Nghe Khô Lâu nói cậu là người có luyện võ?"
Trương Húc Đông cười, đáp: "Ông là Bá Vương đúng không? Quá đề cao tôi rồi, tôi cũng không được xem là người luyện võ gì nhiều, chẳng qua chỉ học vài kỹ năng cận chiến thôi."
"Còn trẻ nhưng không hề đơn giản nhỉ, tên Khô Lâu kia tuy rằng bình thường, nhưng vài ba người cũng không thể đấu lại nổi anh ta đâu, thực lực cũng tương đương tôi." Bá Vương cắn đầu lọc thuốc, nhìn Trương Húc Đông nói: "Người anh em, có muốn kiếm chút tiền không? Tôi nói thật, người dưới trướng của tôi đang thiếu, cậu tới giúp tôi được chứ?"
Trương Húc Đông ngược lại cảm thấy mới lạ, loại đại ca băng nhóm hạng ba muốn anh làm thủ hạ cho ông ta à. Anh hỏi ngược lại: "Giúp ông thế nào? Cụ thể muốn tôi làm gì?"
Bá Vương cười nói: "Chỉ cần cậu đồng ý thì tôi sẽ nói cho cậu, còn nếu như cậu không muốn thì chỉ tổ lãng phí nước bọt của tôi."
"Bá Vương à, tôi mặc dù muốn kiếm tiền, nhưng tôi không muốn làm mấy chuyện như bắt cóc chém người đâu."
"Này này, tôi là người địa phương ở khu Tây Giao này đấy, sinh viên ở Minh Nhật Tinh kia dạng gì mà tôi không biết cơ chứ. Bây giờ vật giá tăng cao, làm cái gì cũng không được, thế hệ các cậu không có tiền thì không thể làm gì khác cả. Lo lắng quái gì chứ. Nhân tài như cậu hiện tại càng lúc càng ít, trông dáng vẻ của cậu cũng là người có văn hóa. Đến đây, một tháng 10.000 tệ nào”.
Đối với Trương Húc Đông 120.000 tệ một năm quả thực là quá ít, tuy nhiên đối với một sinh viên còn đang ngồi trên ghế nhà trường thì đây lại là một con số khổng lồ. Biết bao nhiêu người đang cố gắng hướng tới mục tiêu này, nhưng có mấy người trong số họ làm được cơ chứ?
Trương Húc Đông rất nghiêm túc lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Bá Vương à, tôi có một chuyện không hiểu, lúc đó tôi không động thủ, tại sao các anh lại cho rằng tôi là một nhân tài chứ!"
Bá Vương cười lớn, nói: "Cậu không động thủ mà vẫn có thể chế ngự được Khô Lâu, nếu còn động tay động chân nữa thì có thể đến mức nào chứ. Cậu cho rằng người bình thường có thể làm được sao? Tôi rất coi trọng cậu!"
Trương Húc Đông im lặng không lên tiếng. Nếu chỉ đơn giản muốn tìm thủ hạ dưới trướng thì rất nhiều, tuy nhiên đặt ở đây lại thành của hiếm. Như vậy chẳng lẽ ai cũng phải trở thành nhân tài à, tuy nhiên bọn họ quả thật đúng là nhân tài, tên Bá Vương này lại có thể phát hiện được bảo vật.
"Người anh em, cơ hội của cậu chỉ có một lần này thôi, cậu suy nghĩ xong chưa?" Bá Vương hỏi.
Không có cách nào khác, một người bình thường không thể nào từ chối lời mời này được cả. Mặc dù Trương Húc Đông không phải người bình thường nhưng anh cũng không thể biểu hiện ra được, đành cười nói: “Nếu lão đại đã nhìn trúng, vậy thì tôi làm!"
"Người có tiền đồ như cậu, tôi thích. Đây là tiền 3 tháng, cậu cầm trước đi, về sau cậu cũng giống như Khô Lâu vậy, chỉ trừ tôi là thủ lĩnh của các cậu ra thôi. Nếu như cậu gặp phải phiền phức nào cứ nói mình là anh em của Bá Vương đây. Phần lớn người ở ngoại ô phía Tây này vẫn sẽ cho tôi mặt mũi!" Bá Vương lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra 30.000 tệ.
Trương Húc Đông tự nhiên cất tiền vào túi của mình, tên lão đại này cũng không thể gọi là không có gì. Mặc dù số tiền này còn chưa bằng 10 phút bán ma túy, tuy nhiên con muỗi cũng là thịt mà. Chẳng qua là Trương Húc Đông cực kỳ tò mò, tên này ngay cả một băng nhóm cũng không thành lập, lại dám xưng là Bá Vương. Nghe có vẻ như là một tên Thổ Bá Vương vậy, tuy nhiên thế này cũng tốt, ít nhất Vũ Môn sẽ không nghĩ tới liên hệ giữa anh cùng Long Bang mới thành lập.
Bây giờ Trương Húc Đông là đàn em Bá Vương, mà lão đại của Long Bang là tên nhóc Ác Quỷ kia. Hai bên không hề liên quan đến nhau, vì vậy anh mới đồng ý nhanh chóng như vậy.
Hai người đi ra khỏi phòng, Bá Vương chỉ vào Trương Húc Đông nói: "Khô Lâu, sau này cậu ta là anh em của chúng ta, cậu đưa cậu ta đi làm quen đi! À đúng rồi, cậu tên gì?"
"Trương Húc Đông!"
"Ồ, mang Đông Tử đi đi!"
"Đã biết!" Khô Lâu vỗ vào vai anh, trông có vẻ như muốn nói, thâm niên của tôi cao hơn của cậu, sau này cậu phải nghe lời tôi nhiều hơn vậy. Ông ta nói: "Đi nào, tôi đưa cậu đi xem địa bàn của lão đại."
"Cái gì nhỉ... À, đúng rồi Đông Tử, cậu có muốn mang theo người phụ nữ của mình không?"
Trương Húc Đông gật đầu, nói: "Nhất định phải mang theo, bằng không sao có thể gọi là người phụ nữ của tôi được!"
Sau khi hai người bọn anh lên mặt đất, nhìn thấy bên cạnh hai cô gái thật sự có thêm một chai cam tươi, nhưng các cô ấy lại không dám nhúc nhích, vừa nhìn thấy Trương Húc Đông sắc mặt lập tức dịu hơn một chút, Tiết Hiểu Hiểu nhào vào ngực Trương Húc Đông nói: "Húc Đông, anh không sao chứ?"
"Nhìn tôi giống như người có chuyện gì sao?" Trương Húc Đông sờ mái tóc của cô ta, có vẻ như ở trường kỹ thuật này anh lại có bạn gái rồi.
Trương Húc Đông nhìn người phụ nữ của Lý Bác, vừa đáng thương vừa hâm mộ đứng đó nhìn, bèn ho khan một tiếng, nói: "À Khô Lâu này, ông để cho anh em đưa cô ấy trở về trường kỹ thuật trước đi, đã trễ như vậy rồi, một cô gái như cô ấy cũng không tiện đâu."
"Đã biết!" Khô Lâu ngoan ngoãn gật đầu, nhưng sau đó lập tức chửi ầm lên: "Con mẹ nó, từ lúc nào cậu có thể chỉ huy tôi vậy? Tôi tới đây trước cậu đấy nhé!"
Trương Húc Đông cười nói: "Đại ca nói hai chúng ta vị trí ngang nhau, cho nên bây giờ là anh em. Anh em nhờ ông giúp tí việc cũng không được sao?"
"Mẹ nó, được..." Chữ "được" này kéo thật dài, trông dáng vẻ của Khô Lâu có hơi bất đắc dĩ.
Sau khi gọi xe cho bạn gái của Lý Bác, Trương Húc Đông đưa Tiết Hiểu Hiểu đi theo Khô Lâu đến một vài địa điểm. Phần lớn trong số đó đều là những tụ điểm đánh bạc, giải trí chỉ là phụ. Đám đàn em bên trong ban ngày cũng không có việc gì làm, chủ yếu là chơi bài.
"Địa bàn này của chúng ta không có băng nhóm lớn nào cả, nhưng lại có nhiều băng nhóm nhỏ, cho nên tương đối hỗn loạn. Thêm vào đó khu vực Tây Giao này sắp chết rồi, lâu thì cỡ mười năm. Có phải cậu muốn hỏi tại sao nơi này không có băng nhóm lớn không?"
Trương Húc Đông chỉ có thể giả bộ như không biết để mặc cho ông ta nói tiếp.
Khô Lâu cười khổ nói: "Chính phủ không quản lý đến đây, nơi này tự mình mục nát thôi. Đa số những người ở đây đều là người nghiện, tuy nhiên cũng tương đối an toàn, chỉ xảy ra ít trận ẩu đả ấy mà. Người của lão đại chúng ở đây mấy năm rồi mà vẫn chưa chết đâu đấy!"
Nghe những lời này có vẻ như lộ ra một chút tiếc nuối, chẳng lẽ ông ta đang mong đợi có một nhân tài nào đó xuất hiện sao. Tiết Hiểu Hiểu nghe vậy bèn hỏi: "Húc Đông, anh gia nhập nhóm bọn họ sao?"
"Ôi chao, cuộc sống khó khăn quá mà!" Trương Húc Đông nháy mắt ra hiệu cho Tiết Hiểu Hiểu, ý bảo cô đừng hỏi thêm gì nữa, nếu để biết cho bọn họ biết anh là con nhà giàu vậy thì sẽ bại lộ mất. Mặc dù Tiết Hiểu Đông còn nhiều nghi vấn nhưng vẫn hiểu ý của Trương Húc Đông.
"Mẹ kiếp, hai người có thể đừng liếc mắt đưa tình trước mặt tôi được không, ông đây nhìn mà thấy ứa gan!" Khô Lâu chỉ vào một nhà hàng khách sạn khoảng chừng ba sao nhưng lại trông rất cũ nát, nói: "Cậu cảm thấy khách sạn này thế nào?"
"Bữa ăn của Bá Vương sao?" Trương Húc Đông vừa nhìn thấy cái tên ngang ngược này, lập tức nói: "Không phải là của lão đại Bá... Bá Vương đấy chứ?"
"Ồ, thông minh. Cách đây hai mươi dặm đều là địa bàn của lão đại chúng. Lão đại người này đối xử với ai cũng tốt cả, ở khu vực này cũng được xem như là một Thổ Bá Vương. Bây giờ cậu đã biết biệt danh này của lão đại từ đâu mà có rồi chứ?"
"Haha, đúng là thẳng thắn dễ hiểu!"
"Chết tiệt, cậu cho rằng cái biệt danh này hay ho đến vậy à? Mọi người đều cảm thấy lão đạo là một tên địa chủ nhà giàu mới nổi, ở trên đường... Mẹ nó, những thứ vô dụng này đâu có liên quan gì đến cậu!"
Vòng một vòng rồi trở về, sắc trời đã dần tối, Khô Lâu muốn mời hai người Trương Húc Đông ăn tối. Địa điểm ăn tối là quán lẩu chua cay ven đường. Trương Húc Đông chưa bao giờ ăn thứ này cả, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm, chỉ là ngồi ngoài trời hơi lạnh thôi.
Mỗi người uống hết nửa cân rượu trắng mới có thể làm nóng cơ thể được. Sau khi ăn xong Khô Lâu bước vào nhà hàng bên cạnh một lúc, ông ta đi ra rồi lại vào đó một lần nữa. Đợi đến khi ông ta bước ra lại, trên tay đã xách theo một túi nilon lớn, bên trong là những hộp nhựa được đóng gói sẵn.
"Thật chịu cho ông đấy! Chúng ta chỉ ăn ở quán ven đường mà ông lại muốn mua đồ ở nhà hàng mang về. Thảo nào vừa rồi nửa cân rượu trắng, một nồi lẩu cay, xiên nướng gì đó cũng bị ông xơi hết. Còn tưởng rằng ông là một người biết tiết kiệm nữa chứ! "
Trương Húc Đông mắng Khô Lâu, Tiết Hiểu Hiểu ở bên cạnh bật cười một tiếng, làm cho Khô Lâu đỏ mặt tía tai nói: "Những thứ này là để cho người ở nhà ăn."
"Không nghĩ tới nhà ông lại nhiều người vậy đấy!"
"Tổng cộng có 5 em trai, 4 em gái, tôi là anh cả. Chỉ có một em trai ruột thôi, còn lại đều là mấy đứa nhóc lang thang tôi mang về!"
Vốn dĩ Khô Lâu ở trong lòng Trương Húc Đông cực kém, nhưng sau khi nghe thấy vậy, Trương Húc Đông lại cảm thấy kính nể ông ta. Anh thề rằng chỉ cần Khô Lâu này không làm chuyện gì hại trời hại đất, anh quyết định sẽ không động vào Khô Lâu. Một tên côn đồ lưu manh mà có thể làm được điều này, còn tốt hơn so với cả những người giàu làm từ thiện mỗi ngày kia. Cuối cùng tiền chỉ vào túi những người mạnh hơn mà thôi.
Dọc đường không nói lời nào cả, Khô Lâu muốn dẫn hai người Trương Húc Đông đến nhà ông ta cho biết nhà. Lời ông ta nói làm cho Tiết Hiểu Hiểu ở bên cạnh cảm thấy xúc động, cô nắm lấy tay ông ta nói: "Không ngờ một người như ông lại tốt đến như vậy."
"Đông Tử à, tôi thấy cậu là một người trọng tình nghĩa anh em, nếu như có một ngày tôi chết, mong cậu thay tôi chăm sóc bọn chúng nhé!"
Những lời trông rất bình thản ấy lại làm cho Trương Húc Đông hoàn toàn không kịp phòng bị mà lộ ra nội tâm nóng như lửa đốt dưới lớp mặt nạ lạnh lùng. Anh nói: “Nếu thật sự có một ngày như vậy, chỉ cần tôi có một miếng ăn, bọn họ cũng sẽ không đói. "
Khô Lâu ở trong một khu tứ hợp viện, có một bức tường bị đổ nát, bên trong cực kỳ bừa bộn, dột nát, không biết những đồ đạc mục nát này đã chất thành đống bao nhiêu năm rồi. Lối đi ở giữa tương đối rộng rãi khoảng chừng hai người đi, bên trong giống như một vườn trẻ vậy, vô cùng ồn ào.
Khi đẩy cánh cửa chính ra, vốn dĩ Trương Húc Đông cũng đã tưởng tượng được, nhưng vẫn làm cho lòng anh cảm thấy chua xót.
Đứa lớn nhất trong đó chưa đến 10 tuổi, đứa nhỏ nhất khoảng chừng 4 tuổi, hai đứa trẻ này đang đánh nhau. Quần áo còn tốt nhưng lại bẩn thỉu, những đứa trẻ khác thì ngồi khóc bên trong. Trên gò má đầy những nét bút chì nguệch ngoạc. Một người có thể cõng trên lưng một gánh nặng lớn như vậy thì ông ta cũng không phải là một người bình thường.
"Thiếu một đứa?" Khô Lâu cau mày, trông có vẻ như đang đếm số người, trực tiếp nhấc thẳng đứa bé lớn nhất lên hỏi: "Con mẹ nó, trên mặt bọn nó sao vậy? Ai làm chuyện này?"
"Là cậu ta làm!" Cậu bé kia chỉ vào một cậu bé khờ khạo khác.
"Ông đây đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, không được bắt nạt bọn chúng, chúng ta là anh em, mày có hiểu không? Sau này nếu còn không nghe lời tao, tao sẽ chém mày thật đấy!" Khô Lâu hù dọa cậu bé này, tuy nhiên cậu bé lại cúi đầu cười, hiển nhiên cậu ta không tin lời của Khô Lâu nói: "Hai người cứ tùy tiện ngồi, nhà đông người nên tương đối ồn ào."
"Ông không cần để ý đến chúng tôi đâu!" Trương Húc Đông nhìn lướt qua, làm gì còn chỗ nào có thể ngồi cơ chứ. Anh cũng từng là một đứa trẻ mồ côi, có thể hiểu rõ sự vô lực của những đứa trẻ này. Mà Khô Lâu còn hơn tốt hơn cả lão A Zo, bởi vì ông ta không nuôi những đứa trẻ này để trở thành công cụ kiếm tiền, mà là xem như em trai em gái của mình.
"Được rồi, lần sau không được tái phạm nữa, đem đồ trả lại đi!" Khô Lâu đặt túi đồ ăn xuống, hỏi: "Cẩu Tử đi đâu rồi?"
"Em hai đã ra ngoài từ sớm rồi ạ!" Cậu bé kia trả lời, đưa thức ăn cho những đứa em của mình trước rồi cuối cùng mới mở phần ăn của mình ra.
"Làm gì vậy?"
"Bọn em đói bụng, cậu ấy ra ngoài mua đồ ăn cho chúng ta!"
"Được rồi, mấy đứa ăn trước đi!"
Khô Lâu dẫn Trương Húc Đông bọn họ đi ra ngoài, đóng cửa sau lưng lại, đẩy cửa phòng phía tây ra, nói: "Nhà đơn sơ, vào ngồi đi!"
Căn phòng tuy lớn nhưng cũng cực kỳ đơn giản, một chỗ ngủ với ba cái ghế, vài "bao bóng" không dùng đến cùng mười mấy tờ 25 tệ trên đó.
"Bao lâu ông đến đây một lần?" Trương Húc Đông đợi Khô Lâu dọn dẹp xong mới mang Tiết Hiểu Hiểu tùy tiện tìm một chỗ để ngồi xuống.
"Mỗi ngày một lần đi!" Khô Lâu lục lọi một lúc, lấy ra một tờ giấy từ dưới cái gối đen xì của mình, nói: "Đông Tử, có chuyện nói với cậu đây. Có một lão đại nợ lão đại của chúng ta 600.000 tệ, đã chậm hơn một năm rồi, cậu có muốn cùng tôi đến đó hỏi thăm thử không?"
"Ông không thể tự mình đi?"
"Thủ hạ của tên lão đại kia tương đối đông, tôi đến mấy lần đều bị đuổi ra ngoài. Có cao thủ như cậu ở đó thì lần này thế nào ông ta cũng sẽ trả lại cho tôi thôi, còn có thêm cả lãi suất nữa."
"Ông cho rằng tôi đây là siêu nhân đấy à!"
"Ồ, ở trong mắt tôi cậu chính là như vậy đấy."