Qua mấy phút sau, có một thanh niên bước vào, tuổi khoảng chừng 22, 23 tuổi, tóc tai rất rậm rạp, thân hình cùng tướng mạo giống như biệt danh của cậu ta vậy, trông hệt một con khỉ. Trên mặt mang theo dáng vẻ cười như không cười.
Lão Mã chỉ vào người thanh niên này, nói với Trương Húc Đông: "Nếu cậu gánh nổi 20 chiêu của cậu ta, tôi sẽ thu nhận cậu. Nếu không được... Thế thì cứ chọn chân hoặc tay vậy!"
Trương Húc Đông nhìn ra được Lão Mã rất có lòng tin với tên Hầu Tử này. Mà anh lại sợ một cú đấm của mình thôi sẽ làm cậu ta gãy xương mất. Hầu Tử bày ra tư thế, cười hỏi Trương Húc Đông: "Chuẩn bị xong chưa?"
Trương Húc Đông đứng dậy, vặn người, trực tiếp xông thẳng về phía cậu ta. Tuy nhiên anh chỉ dùng ba phần sức mạnh cùng tốc độ, thế mà tên Hầu Tử này lại có thể dễ dàng né tránh được.
Đột nhiên, anh cảm nhận được tay bị cậu ta nắm lấy, vật ngã xuống đất. Trương Húc Đông nhìn chằm chằm tên này, không ngờ lão Mã còn cất giấu một cao thủ như thế này.
Trương Húc Đông có thể cảm giác được tên này không phải xuất thân từ quân nhân, mà là một tay giang hồ chân chính. Lúc động thủ anh lập tức cảm thấy thích cậu ta ngay, dù sao ở cái tuổi này hiếm khi thấy được người có thân thủ như vậy.
Cởi áo khoác ra, Trương Húc Đông vứt xuống ghế. Làm ra vẻ vận dụng toàn lực, lão Mã nhảy phóc lên bàn như một con rệp, kêu lên: “Mau ra tay đi nào, mới có một chiêu thôi mà, mẹ nó!"
Hầu Tử nhìn Trương Húc Đông, nói: "Anh rất mạnh!"
"Anh đang chửi tôi đấy à?"
Trương Húc Đông cười cười, sau đó nhanh chóng tấn công, hai đấm một đá. Hầu Tử vừa thấy cú đấm bay tới, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, đồng thời xuất thủ tung vài cú đá ra để đỡ đòn đánh của Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông cũng không giống những tên côn đồ bình thường, anh không đợi cậu ta có cơ hội phản ứng, nắm đấm kia tung ra như vũ bão nện vào người Hầu Tử. Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, Hầu Tử bắt đầu không kịp ngăn cản mà liên tục lùi lại phía sau.
"Được rồi, mẹ kiếp, tôi nói được rồi!" Lão Mã chửi ầm lên, Hầu Tử linh hoạt né tránh đòn tấn công của Trương Húc Đông. Cú đấm của Trương Húc Đông đã tung ra ngoài, nhìn thấy gương mặt dài như lừa kia của ông ta, vội vàng dừng lại, chỉ nghe "rầm" một tiếng, lão Mã lập tức ngã xuống.
"Tốt, tốt lắm, ông đây đã tìm được hai tên đàn em như thế này, để xem những lão đại kia ai dám bắt nạt tôi nữa. Chết tiệt!" Lão Mã chảy máu mũi vì bị đánh, nhưng trên mặt ông ta lại hiện lên vẻ cao hứng, để hai tay đàn em đỡ ông ta ra ngoài cầm máu.
Hầu Tử xoa ngực, chắc hẳn là bị đánh đau, Trương Húc Đông nghĩ vậy. Cậu ta quan sát Trương Húc Đông một lúc, sau đó mới cười hỏi: "Người anh em, anh tên gì?"
"Trương Húc Đông, còn anh?" Trương Húc Đông hỏi cậu ta.
Hầu Tử: "Tên tôi là Chu Đại Thánh, gọi tôi là Đại Thánh hoặc là Hầu Tử cũng được. Thật ra biệt hiệu của tôi là Tề Thiên Đại Thánh đấy!"
"Anh Hầu, đã sớm nghe qua tên của anh!"
"Tôi nổi tiếng đến vậy sao? Chết tiệt, mẹ nó!" Chu Đại Thánh xé toạc quần áo ra, nhìn vết bầm bên trong, hỏi: "Anh từng học kỹ năng đánh cận chiến sao?"
Trương Húc Đông cười nói: "Trước kia lúc còn làm vệ sĩ tư nhân học được, anh thì sao?"
"Tôi tự mình luyện tập, anh tin không?"
"Không tin!" Trương Húc Đông lắc đầu đáp.
Chu Đại Thánh cười: "Tôi cũng không tin anh."
Trương Húc Đông: "Vậy thì chúng ta không cách nào trò chuyện được rồi, dù sao tôi nói gì thì Hầu Tử anh cũng không tin."
"Mẹ kiếp, đừng gọi tôi là Hầu Tử, nghe quê mùa quá! Anh gọi tôi là Đại Thánh đi, tôi gọi anh là Đại Đông. Nào, Đại Đông, tôi hỏi anh trước một vấn đề nhé, lấy thân thủ của anh thì tại sao lại muốn đi theo lão Mã?"
"Đại Thánh, anh Mã là lão đại của chúng ta đấy, anh xem thường ông ấy như vậy à?" Trương Húc Đông hỏi ngược lại cậu ta, bởi vì tên Hầu Tử này tuyệt đối không phải là người bình thường. Người bình thường ai lại có thể chịu được nhiều cú đấm như vậy của Trương Húc Đông mà còn đứng ở đây nói nhảm chứ, hẳn là đã sớm bị đưa đi bệnh viện rồi.
"À, đúng vậy, bây giờ ông ấy là lão đại của tôi, quả thật tôi không nên xem thường ông ấy!" Đại Thánh lại cười lên, hai người bọn anh nhìn nhau ngầm hiểu trong lòng.
Trương Húc Đông còn không biết rằng trưa hôm sau lão Mã lại tổ chức tiệc rượu, trông giống như mừng con trai ông ta đầy tháng vậy. Không ít lão đại Tây Giao tham dự, tốt xấu lẫn lộn, trong đó còn có hai người làm Trương Húc Đông xấu hổ ra mặt, đó là Bá Vương và Khô Lâu.
Trương Húc Đông cùng Chu Đại Thánh ngồi bên cạnh Lão Mã, ánh mắt tên Khô Lâu kia hôm nay vô cùng sắc bén, ánh mắt căm thù tràn đầy khinh thường. Trương Húc Đông chỉ cười lạnh lùng nhìn ông ta.
"Cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự buổi tiệc hôm nay của lão Mã tôi. Hôm nay không phải sinh nhật tôi, mà là tôi muốn giới thiệu hai người anh em tốt của tôi, đó là Trương Húc Đông cùng Chu Đại Thánh. Bọn họ đều là những người mới gia nhập, thân thủ cũng khá nhưng kinh nghiệm chưa đủ, mong sau này các anh em chỉ giáo nhiều hơn!"
Lão Mã kéo tay Trương Húc Đông và Chu Đại Thánh, giống như đang khoe khoang hai khối ngọc quý trước mặt tất cả mọi người vậy. Trương Húc Đông thầm nghĩ tên này có phải còn có loại sở thích nào khác không nhỉ!
Tuy nhiên người có chút đầu óc đều biết ông ta muốn làm gì. Trương Húc Đông có thể nhìn ra từ ánh mắt của Chu Đại Thánh, cậu ta nhất định nhìn ra được lão Mã này đang muốn nói cho thiên hạ biết, hai người bọn họ là đàn em của lão Mã, sau này muốn nhảy sang máng khác sẽ không dễ dàng đâu.
Trương Húc Đông còn chưa ăn được mấy miếng, chỉ cùng các lão đại kia uống tượng trưng vài ly rượu. Anh không biết tên Chu Đại Thánh này rốt cuộc là nhảy ra từ hòn đá nào, đúng là không hề biết lai lịch của cậu ta.
Ba ngày sau, Trương Húc Đông đang ngồi trong lớp làm học sinh hư, không biết thầy đang nói cái gì, nhưng anh chắc chắn không phải đang kể truyện ma. Đang lúc nhìn đến nhập thần, đột nhiên điện thoại di động reo lên làm anh giật cả mình, ngẩng đầu lên đều thấy mọi người đang nhìn mình, vội vàng xin phép thầy rồi đi ra ngoài.
"Trương Húc Đông, tên nhóc nhà anh được lắm, ban đầu mắt ông đây bị mù rồi!"
Điện thoại là Khô Lâu gọi tới, Trương Húc Đông có hơi khó hiểu, không biết tại sao tên này lại gọi cho mình, hơn nữa giọng điệu lại càng khó hiểu hơn nữa, anh hỏi lại: "Tôi thế nào?"
"Ối chà, còn thế nào? Lần sau để cho tôi đây thấy anh, nhất định sẽ cho anh hai đao!"
"Con mẹ nó, đi làm còn có thể nhảy việc cơ mà, cũng không phải đến nỗi làm như tôi gây ra chuyện gì người thân của ông thế chứ?"
"Anh chờ đó, chuyện này chưa xong đâu!"
Khô Lâu tức giận như vậy, Trương Húc Đông không thể đoán ra được là có chuyện gì. Suy nghĩ một lúc vẫn định đi tới nhìn thử xem, dù sao Bá Vương cùng Khô Lâu cũng không tệ, cho dù bọn họ trách Trương Húc Đông đi sang đỉnh núi khác cũng không đến nỗi ghét anh đến tận xương tủy thế đâu.
Khi Trương Húc Đông đến văn phòng giao dịch bất động sản nhìn thấy Bá Vương, anh mới biết có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Hóa ra không biết tên nào đó đã đánh Bá Vương một trận tơi tả, toàn thân đều bị thương tích, không thể nào động đậy được.
Tuy nhiên hai tay ông ta vẫn còn có thể hoạt động, chơi bài cùng mấy người khác. Vừa nhìn thấy Trương Húc Đông lập tức ném bài xuống đất, không ngừng chửi bới: "Cái tên khốn kiếp nhà cậu!"
Mà Khô Lâu cùng các anh em khác vừa nhìn thấy Trương Húc Đông, lập tức sôi máu, Khô Lâu ra tay đầu tiên, dùng đao chém tới. Trương Húc Đông túm cổ tay ông ta lại, kề đào vào cổ ông ta, anh hỏi: "Các ông có bệnh sao, chuyện này không phải tôi làm."
Khô Lâu tức giận đến nổi cả gân xanh trên đầu, căn bản không nghe vào lời của Trương Húc Đông. Ông ta lớn tiếng nói: "Không phải anh làm vậy thì chẳng lẽ tôi đây làm? Trương Húc Đông, hôm nay ông đây muốn làm thịt anh!"
Khô Lâu căn bản không sợ kề đao vào cổ, ông ta dùng cùi chỏ húc vào ngực Trương Húc Đông, anh trực tiếp đẩy ông ta ra. Lại có hai mươi, ba mươi tên đàn em xông đến, không biết tên khốn kiếp nào khóa trái cửa lại. Xem ra hôm nay nhất định bọn họ sẽ không bỏ qua, phải giết chết Trương Húc Đông rồi.
Một người tức giận, anh không cần phải nói phải trái cùng ông ta. Còn một đám người tức giận, anh càng không cần thiết phải nói gì cả. Vì vậy 5 phút sau, Trương Húc Đông đá tung cánh cửa, một tay nhấc Khô Lâu lên. Trên mặt đất đã đầy người, ai cũng kêu la thảm thiết. Có hai tên đàn em vừa mới cầm binh khí tới, vừa nhìn thấy tình huống, lập tức chạy trốn khỏi Trương Húc Đông.
"Tôi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải là tôi làm!" Trương Húc Đông châm hai điếu thuốc lá, nhét thẳng vào miệng Khô Lâu đang nằm dưới đất.
Khô Lâu hít sâu vài hơn, đỡ bả vai của Trương Húc Đông ngồi dậy, nói: "Bây giờ nhìn bộ dạng của lão đại thế này, tôi thật sự rất đau lòng. Từ lúc 16 tuổi tôi đã đi theo ông ấy lăn lộn, bây giờ ông ấy ngã ngựa, tôi không biết phải làm gì bây giờ cả!"
Bên con đường vắng vẻ, Trương Húc Đông và Khô Lâu cứ ngồi như vậy, thỉnh thoảng có một hai chiếc xe chạy vụt qua trước mặt bọn họ, tựa như mọi thứ không có gì thay đổi cả, nhưng dường như chuyện gì cũng đã thay đổi, anh nói: "Khô Lâu, thời thế đang thay đổi. Nếu như vẫn cứ đi theo con đường này, kết quả như lão đại không phải là tình cờ, mà là tất yếu. Có lẽ ngày hôm qua ông nhìn chiếc xe này, ngày mai vẫn là chiếc xe đó, chỉ là người ngồi ở bên trong đã khác rồi mà thôi! "
Khô Lâu trợn mắt nhìn Trương Húc Đông, nhìn thấy Trương Húc Đông đang cười với mình, cuối cùng cũng bất đắc dĩ thở dài: "Tên nhóc nhà anh có học, tôi biết trong bụng anh có rất nhiều mực. Tôi hiểu được lời của anh nói, thật ra tôi cũng có suy nghĩ giống anh vậy."
Trương Húc Đông không biết làm sao đành cười cười, không biết ông ta thật sự nghe hiểu được, hay là bởi vì vừa rồi anh dùng vũ lực giúp ông ta rõ nữa.
Một lúc lâu sau, Trương Húc Đông hỏi: "Kế hoạch tiếp theo của ông là gì? Tiếp quản băng nhóm sao?"
Khô Lâu đáp: "Chắc là vậy, nhưng mà tôi vẫn hy vọng lão đại có thể nhanh chóng khỏe lại. Ông ấy mang theo tôi, chuyện này thật sự không dễ dàng gì!" Ông ta hơi dừng lại, sau đó nói tiếp: "Bây giờ tôi chỉ muốn biết là ai đã đánh lão đại thành như vậy!"
"Ông không còn nghi ngờ tôi đấy chứ?"
"Ồ, nếu nghi ngờ thì tôi đã không cùng anh nói nhiều như vậy. Anh hiểu chứ?"
"Có lẽ là người của lão Mã!"
"Anh biết sao?"
"Không biết, tôi đoán vậy, tôi cảm thấy sẽ không còn người nào khác. Đừng ủ rũ cúi đầu như vậy, cứ tiếp quản băng nhóm thật tốt. Tôi đảm bảo với ông nhất định lão Mã sẽ chết, hơn nữa còn chết trong tay ông!"
Khô Lâu dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn Trương Húc Đông, trong lòng tràn đầy vẻ nghi hoặc, nói: "Bây giờ tên nhóc nhà anh mới sang đó phát triển, anh cam lòng để cho lão Mã chết sao? Chẳng lẽ chờ ông ta tới 100 năm sau?"
"Khoảng hai đến bốn tháng, tùy thuộc vào mức độ phát triển của mọi chuyện!"
"Ồ, trông như cậu chắc chắn 9/10 ấy!"
"Chắc 9/10 chuyện cua gái ấy à?"
"Ha ha... Anh vẫn không thay đổi, chỉ thay đổi con đường đi mà thôi." Khô Lâu thấm thía nói.
Trương Húc Đông nghĩ lại những lời nói của mình, đúng là con đường anh đi đã thay đổi. Con người phải biết thay đổi theo thời thế, nếu không sẽ bị đào thải ngay, anh nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ cho ông cùng lão đại Bá Vương một lời giải thích, ông đừng nên làm bậy, ông chết cũng không sao, nhưng trong nhà của ông còn có rất nhiều cái miệng chờ ăn đấy!"
Khô Lâu gật đầu chắc chắn: "Tôi nhất định sẽ không chết, cái mạng hèn này của ông phải sống vì bọn chúng."
Lái xe trở lại địa bàn của lão Mã, địa vị của Trương Húc Đông bây giờ đã không còn giống trước, cho nên những tay đàn em kia cũng gọi anh là "anh Đông". Trương Húc Đông chỉ khẽ gật đầu đáp lại, đi thẳng đến chỗ lão Mã đang tắm. Giờ phút này lão Mã đang được thời đắc ý, mặt mày hồng hào, đang cùng Chu Đại Thánh ngâm mình dưới nước nói chuyện phiếm, bên cạnh còn có phụ nữ đấm bóp cho bọn họ.
"Đại Đông, xuống tắm một cái cho có tinh thần nào!" Lão Mã gọi Trương Húc Đông xuống nước.
Trương Húc Đông cởi trần nhảy xuống nước, lập tức có một người đi đến bên cạnh anh ngay. Sau đó anh nghe Đại Thánh nói: "Lão đại, ông không biết tình hình lúc đó đâu, tên Sơn Lang kia đang "làm" với người phụ nữ của anh ta, tôi đây xách đao đi vào, anh ta trực tiếp sợ đến mềm nhũn, đừng hỏi lúc ấy thế nào... Haha..."
Lão Mã thấy Trương Húc Đông không nói gì, liền trầm giọng hỏi: "Đại Đông, sao trông anh ủ dột quá vậy."
Trương Húc Đông nhìn ông ta hỏi: "Lão đại, chuyện Bá Vương là ông cho người đến đánh sao?"
"Bá Vương sao? Ông ta thế nào? Bị đánh thảm lắm à?" Gương mặt lão Mã trông có vẻ không rõ tình hình lắm, ông ta không trả lời được câu hỏi của Trương Húc Đông. Vốn cho rằng ông ta sẽ ngạo mạn phách lối thừa nhận, là do ông đây làm đấy, ông đã sớm khó chịu với tên này rồi.
"Bị đánh rất nghiêm trọng, đoán chừng một, hai tháng cũng chưa thể bước xuống giường được."
"Con bà nó, ông lão Bá Vương kia đã già rồi mà còn gặp phải chuyện này sao?"
"Ừ."
"Này, tên nhóc nhà cậu cho rằng ông đây sai người làm sao?" Sắc mặt của lão Mã tối sầm lại, nói: "Mặc dù chúng tôi có va chạm, nhưng đều lăn lộn nhiều năm trong giới này như vậy, tranh chấp lợi ích lớn cũng không có, tôi cần gì phải hạ độc thủ với ông ta chứ!"
Trương Húc Đông thấy Lão Mã cũng không giống như đang giả bộ, nhất thời không phân biệt được thật giả. Mà Chu Đại Thánh bên kia đã sờ ngực phụ nữ rồi, vùi đầu vào bú ngấu nghiến, hết lần này đến lần khác phát ra những âm thanh không đứng đắn..
"Đại Thánh, không phải anh làm đấy chứ?"
"Tôi lại không biết ông ta, tôi có bệnh mới động vào ấy!"