Chương 21 Lần sau hãy mời
Hàn Thanh Thanh nhìn thấy Hà Thiên Phong, hơi sững sờ, trên mặt lộ ra nhàn nhạt mỉm cười.
- Chào bạn Hà..., ừm đúng rồi, các cậu cũng đến đây ăn cơm à?
Khi Hàn Thanh Thanh gọi tên Hà Thiên Phong có dừng lại một chút, hiển nhiên là đang suy nghĩ, nhưng có lẽ vẫn không nhớ ra được tên của hắn, cuối cùng chỉ có thể nói như thế.
Hà Thiên Phong cũng không bởi vậy thất vọng, ngược lại còn có hai phần vui mừng nho nhỏ, dù sao lúc ấy lớp học có hơn bốn mươi người tự giới thiệu, có thể nhớ được hắn họ Hà đã nói lên cô cũng chú ý hắn đúng không?
- Ừ, mình là Hà Thiên Phong, bí thư của lớp. Ba người này là bạn cùng phòng của mình, chúng mình chân thành mời hai cậu cùng nhau ăn cơm trưa.
Hàn Thanh Thanh cùng nữ sinh bên cạnh liếc nhau một cái, thần sắc thoáng có chút do dự, Hàn Thanh Thanh nháy mắt mấy cái, đang muốn nói chuyện, Hà Thiên Phong đã lần thứ hai nhiệt tình mở miệng nói:
- Cậu là lớp phó học tập của lớp, về sau trong lúc học tập còn phải nhờ cậu nhiều, dù sao cũng là bạn bè chung lớp, ăn chung bữa cơm rất bình thường, xin đừng từ chối.
Hà Thiên Phong vừa nói như vậy, Hàn Thanh Thanh vốn dĩ định từ chối liền khó mở miệng, quay đầu nhìn thoáng qua ba người Tần Dương, gật đầu nói:
- Được rồi, vậy để bọn mình mời đi.
Hà Thiên Phong cười nói:
- Mời thì để lần sau thôi. Hôm nay lão đại phòng mình mời khách, chúng mình định ăn mừng, vừa hay gặp hai bạn. Các bạn đừng có ngại, mời được hai người đẹp đến dùng bữa chính là vinh hạnh của cậu ấy rồi.
Hà Thiên Phong vừa nói vừa thân thiện mời hai cô gái ngồi xuống, bằng chỉ số EQ cao, trong mắt Hà Thiên Phong không chỉ có một mình Hàn Thanh Thanh mà xem nhẹ người còn lại, cười híp mắt nói ra:
- Bạn nữ này, nếu như mình nhớ không lầm thì bạn tên là...
Hà Thiên Phong đương nhiên không nhớ rõ cô bạn học tên là gì, nhưng hắn lại biểu hiện ra vẻ bản thân rất để ý, bất chợt vì quên mà cố nhớ tên bạn nữ, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, trên thực tế thì đang mong đợi bạn nữ kia tiếp lời bản thân nói ra tên mình, nhưng cô gái chỉ hé miệng cười tủm tỉm nhìn Hà Thiên Phong, không hề có ý định mở miệng.
Mắt thấy Hà Thiên Phong sắp rơi vào tình cảnh xấu hổ, Tần Dương bèn để một bộ bát đũa trước mặt bạn nữ, mỉm cười nói:
- Nhạc Vũ Hân, bát đũa của cậu đây.
Nhạc Vũ Hân bất ngờ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tần Dương nói:
- Cậu có thể nhớ được tên của mình à?
Tần Dương rất tự nhiên cười nói:
- Nhớ chứ, nếu như mình nhớ không lầm thì cậu là người ở Nội Hà đúng không? Bạn này là Hàn Thanh Thanh, đến từ Thanh Đảo ...
Nhạc Vũ Hân kinh ngạc gật đầu:
- Trí nhớ của cậu thật tốt, mình đúng là người ở Nội Hà, mình và Hàn Thanh Thanh là bạn cùng phòng.
Hàn Thanh Thanh cũng có chút kinh ngạc nhìn Tần Dương. Lớp học có nữ xinh đẹp không ít, Nhạc Vũ Hân trong số đó cũng không tính là xuất sắc, mấy chục người thay nhau tự giới thiệu, Tần Dương không chỉ có thể nói ra tên của đối phương mà còn có thể nói ra đối phương đến từ đâu, cái này một là hắn rất chú ý Nhạc Vũ Hân, hai là trí nhớ rất tốt.
Sự xấu hổ của Hà Thiên Phong được hóa giải, hắn cười hắc hắc:
- Mình vốn dĩ cũng nhớ được, vừa muốn nói ra thì đột nhiên quên mất, nghĩ thế nào cũng không ra. Thật xấu hổ, may mà có lão đại nhớ kỹ, bằng không thì không biết giấu mặt mũi ở đâu.
Kỳ thật chưa thể nhớ hết họ tên của mấy mươi bạn học cũng là bình thường, cũng không có gì phải xấu hổ, Hà Thiên Phong nói thẳng ra, ngược lại thể hiện bản tính rộng rãi khiến tất cả mọi người cười ha ha, bầu không khí lập tức sôi nổi đứng lên.
Thêm hai người, tất nhiên phải thêm gọi thêm món ăn, dù chỉ về mặt lịch sự cũng cần phải làm như vậy. Tần Dương cầm thực đơn đưa đến trước mặt hai cô gái, thuận miệng nói lại những món đã gọi, mỉm cười nói:
- Hai bạn thích ăn gì cứ gọi thêm .
Hà Thiên Phong không chút do dự tiếp lời:
- Gọi thoải mái đi cậu, không cần tiết kiệm cho lão đại.
Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân thấp giọng trao đổi hai câu, cuối cùng chọn món thịt hầm có giá cả không đắt rồi trả lại thực đơn.
- Gọi hai món này trước, đợi lát nữa không đủ lại thêm.
Tần Dương cũng không miễn cưỡng, mỉm cười cầm lấy thực đơn, gọi phục vụ viên ghi thêm món ăn, vừa lúc món thứ hai được đưa lên, số lượng cũng không ít, Tần Dương liền cười nói với mọi người:
- Mọi người chớ ngại ngùng, cứ ăn tự nhiên .
Có người đẹp ngồi chung bàn, vừa rồi bộ dáng như đói bụng lâu năm hì hục ăn uống bỗng biến mất, thay vào đó là dáng vẻ nhã nhặn quý phái. Nhất là Hà Thiên Phong, khi nãy hắn cầm đũa đoạt đồ ăn nhanh nhất, bây giờ lại chậm rãi ăn uống, chuyện trò vui vẻ, thỉnh thoảng còn khiến hai cô gái cười ra tiếng.
Tần Dương lại không che giấu cái gì, bình thường ăn thế nào thì bây giờ cứ vậy, cũng không thích nói gì nhiều. Tần Dương không hề có ý định theo đuổi Hàn Thanh Thanh nên không cần quan tâm cái nhìn của đối phương dành cho mình.
Một bữa cơm này, tất cả mọi người khá là hài lòng, Tần Dương tính tiền, không đắt lắm, chỉ hơn một trăm sáu mươi đồng.
Hàn Thanh Thanh cầm cái ví màu phấn hồng nói:
- Chúng ta chia nhau trả đi, sáu người là...
Hàn Thanh Thanh còn chưa nói hết, Tần Dương đã mỉm cười ngắt lời:
- Không cần, đều là bạn học cùng lớp, tính toán chi li như vậy làm gì.
Hàn Thanh Thanh còn muốn nói tiếp, Tần Dương thuận miệng nói:
- Không cần đâu, nếu có lòng thì lần sau cậu mời mình ăn mì là được rồi.
Hàn Thanh Thanh nghĩ ngợi, cất ví tiền:
- Được nha, lần sau mình mời cậu.
Tần Dương chỉ là thuận miệng nói mà thôi, thông thường những người mời khách đều sẽ khách sáo nói như vậy mà.
Bữa này tôi mời, lần sau tới lượt anh được không?
Về phần lần sau thì cứ để lần sau sẽ bàn.
Tần Dương bỗng nhiên lấy lại tinh thần, hai người Hàn Thanh Thanh còn là sinh viên, có lẽ còn không biết mấy lời khách sáo này nên cứ nghĩ là mình nói thật, trả lời mình nghiêm túc như thế.
Nhưng Tần Dương cũng là người thoải mái, cười cười nói:
- Mọi người là bạn học một lớp, về sau còn học chung cả bốn năm, thiếu gì cơ hội .
Một nhóm sáu người đứng dậy rời khỏi nhà hàng, Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân đi phía trước, Hà Thiên Phong lặng lẽ đi chậm hai bước, chạm nhẹ cánh tay Tần Dương, thấp giọng nói:
- Vãi, lão đại, cậu ra tay cũng quá nhanh đấy, chưa gì đã tìm lý do để lần sau cô ấy mời ăn cơm rồi. Không phải cậu nói không ý định sao?
Tần Dương hạ giọng, bất đắc dĩ đáp:
- Tôi chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, lúc tính tiền không phải đều nói như vậy à, cậu còn không rành sao?
Hà Thiên Phong suy nghĩ nhanh nhẹn, nghe Tần Dương nói như thế, thấy cũng có lý, thở dài một hơi, giơ ngón tay cái về phía Tần Dương:
- Tôi phát hiện cậu chính là chuyên gia giả heo ăn thịt hổ, không lên tiếng thì thôi, đã ra tay thì rất trực tiếp, nhanh chuẩn hung ác!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!