Lý Tư Kỳ lắc lắc đầu:
- Tôi không có ý này, nam giới có thể không băng nữ giới, nhưng tôi cho rằng một người đàn ông nhất định phải có đủ bản lĩnh, phải ưỡn ngực thẳng lưng, phải có tự tin đối mặt khó khăn, đồng thời phải có đây đủ dũng khí bảo vệ người phụ nữ của mình.
- Xã hội này mặc dù đề xướng nam nữ bình đẳng, nhưng trên thực tế vẫn là một xã hội nam quyền. Nếu như một người đàn ông không có khả năng trợ giúp hoặc bảo vệ tốt người phụ nữ, mà lại cần nhờ cô ấy bảo vệ, nhất là khi cô ấy quá ưu †ú, còn có nhiều người ưu tú cạnh tranh như vậy thì dù hắn biết rõ cô ấy yêu mình, hẳn có thể thừa nhận áp lực từ bên ngoài không? Những áp lực này có thể trở thành khó khăn và phiền phức trong cuộc sống của họ không?
Tân Dương nghĩ nghĩ, không phản bác Lý Tư Kỳ, bởi vì hẳn cảm thấy cô nói rất có lý. Hoàng tử và cô bé lọ lem, công chúa và chàng trai nghèo chỉ là truyện cổ tích, tình yêu và sự
nghiệp vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Có thể yêu nhau, nhưng chưa hẳn có thể sống hạnh phúc bên nhau, ở trong hiện thực chỗ nào cũng có ví dụ này.
Lý Tư Kỳ nhìn Tân Dương không nói lời nào, khẽ hất cằm: - Thế nào, cảm thấy tôi nói không đúng sao? Tân Dương cười cười:
~- Không, tôi cảm thấy cô nói rất có lý, cô rất hiểu rõ những chuyện này nhỉ?
Lý Tư Kỳ nghe Tân Dương đồng ý quan điểm của mình, trên mặt hiện ra mấy phần đắc ý:
-Tôi luôn luôn suy ngẫm chân lý cuộc sống mà. Tân Dương nhịn cười không được:
- Tôi cảm thấy cô nên đổi tên.
Lý Tư Kỳ hiếu kỳ hỏi:
~ Đổi tên là gì?
~ Vương Bài!
Lý Tư Kỳ trừng mắt, muốn nói cái gì, nhưng lại không nhịn được nở nụ cười:
- Cậu muốn nói tôi mèo khen mèo dài đuôi sao? Tân Dương gật gật đầu, nghiêm trang nói: ~ Xem ra cô rất tự hiểu bản thân mình.
~ Cậu không hề nhường nhịn mỹ nữ được à, cẩn thận sau này tìm không được bạn gái!
Tân Dương nhún nhún vai, không quan tam:
- Như vậy chẳng phải rất yên tĩnh sao?
Lý Tư Kỳ cầm cốc nước của mình, nhìn đám người nhìn Văn Vũ Nghiên đứng ven đường, trong ánh mắt lóe qua mấy phần hâm mộ:
~ Ngươi ta học đại học năm thứ ba, mà tôi cũng vậy, nhưng người ta đã giỏi như thế, cảm giác chênh lệch thật là lớn!
Tân Dương cười cười:
- Kỳ thật cô không cần hâm mộ cô ta.
Đôi mắt Lý Tư Kỳ sáng lên:
- Sao cơ, cậu muốn nói tôi cũng rất đẹp à?
Tân Dương lắc lắc đầu:
- Không nên suy nghĩ nhiều, tôi muốn nói là dù Văn Vũ Nghiên giỏi như vậy nhưng cô ta cũng không quen biết tôi, mà
bây giờ cô lại ngồi đối diện tôi, được tôi mời uống nước thì cô đã hạnh phúc hơn nhiều!
- Phụt!
Lý Tư Kỳ không phun ra, tên đeo kính bên cạnh đang uống. nước lập tức phun hết nước ra ngoài.
~ Người anh em, tôi phục! Đây là câu nói hay nhất trong năm tôi từng nghe, không ai bì kịp!
Tân Dương vô cùng bình tĩnh cười nói:
~ Quá khen, quá khen, tôi chỉ nói sự thật mà thôi.
Nam sinh kia giơ ngón tay cái với Tân Dương, mặt tràn ngập khâm phục, có thể nói những lời này một cách nhẹ
nhàng như vậy, không phải ai cũng làm được.
Lý Tư Kỳ mặc dù không sặc, nhưng cũng không nhịn cười được.
- Tần Dương, tôi mới phát hiện ra không chỉ da mặt cậu dày, lá gan cũng rất lớn, lời như vậy cũng dám nói...
Tân Dương cười cười, nâng đồ uống lên, như muốn cụng ly:
~ Cậu vui vẻ là được rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!