Huyền Chi Thất cùng Đông Phương Tuyết một trái một phải đứng bên cạnh nàng, thoáng chốc cả hai công tử tuấn mỹ đều hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi trên phố.
Đông Phương Tuyết và Huyền Chi Thất đã quen với những ánh mắt ngắm nhìn như vậy, do đó cũng không có gì lấy làm lạ. Nhưng Nguyệt Trì Lạc đối với ánh mắt chung quanh hồn nhiên không hề phát giác, tầm mắt hai người đều cùng lúc chiếu vào trên người nàng, chỉ nhìn thấy thiếu nữ mặc bộ y phục màu đỏ chân thành đứng đó, khóe môi còn gợi lên ý cười một cách tự nhiên.
Đông Phương Tuyết tiến lên một bước, mang theo chút tò mò hỏi: “Ngươi không sợ sao?”
Huyền Chi Thất cũng nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, tầm mắt đảo qua đám người ở xung quanh một vòng, trả lời: “Ngươi không nhìn thấy sao? Ánh mắt của bọn họ không phải nhìn ta à!”
Cũng không phải nhìn nàng, cho nên hồn nhiên không phát giác, về phần sợ, có lẽ nàng thật không biết chữ đó nên viết như thế nào.
Đông Phương Tuyết trong lòng nhẫn nhịn tức giận bỏ đi, Huyền Chi Thất thì lại cười to ha ha, tiếng cười quanh quẩn ở bên tai Nguyệt Trì Lạc, dễ nghe như tiếng suối chảy giữa vùng núi.
Lúc này, mặt trời ngã về hướng Tây. Một chiếc thuyền hoa xuôi theo bờ hồ chậm rãi mà đến, có hai bóng nguời đứng thẳng ở mũi thuyền.
Nguyệt Trì Lạc đưa mắt nhìn tới, bóng người ở mũi thuyền chính là thái tử phi Tống Chỉ Thi, mà người còn lại có lẽ chính là thái tử đương triều.
Thuyền hoa cặp bến, Đông Phương Tuyết vẫn đứng ổn định rồi ưu nhã ung dung cất bước đi tới, Huyền Chi Thất đi đến bên cạnh Nguyệt Trì Lạc, tự nhiên nắm tay dẫn theo nàng cùng bước đi tới.
Trên đầu thuyền, ánh mắt của thái tử Đông Phương Tường cùng thái tử phi lướt qua Đông Phương Tuyết cùng Huyền Chi Thất, chỉ chốc lát sau đều chiếu vào trên người Nguyệt Trì Lạc đánh giá, Đông Phương Tường không để ý Nguyệt Trì Lạc đi theo Đông Phương Tuyết, sau đó bước vào trong thuyền.
Tống Chỉ Thi nhìn thấy Huyền Chi Thất nắm tay Nguyệt Trì Lạc, hài lòng mỉm cười nói: “Những lễ tiết đều miễn đi, ngươi đừng khách sáo, sau này chúng ta chính là người một nhà rồi.”
“Á. . . . . .” Nguyệt Trì Lạc chớp mắt vài cái, nhìn về phía Tống Chỉ Thi cười ha ha: “Được. . . . . .”
Nói xong, liền rút ra tay đang bị Huyền Chi Thất nắm giữ, ung dung thản nhiên vui vẻ đi theo sát ngồi ở bên cạnh Huyền Chi Thất.
Tống Chỉ Thi sửng sốt, gương mặt tinh xảo xinh đẹp ẩn chứa vẻ cao quý, ưu nhã không thể tiếp cận. Nàng nhìn bóng lưng của Huyền Chi Thất và Nguyệt Trì Lạc, thản nhiên cười nói: “Ngươi là vương phi chưa qua cửa của A Tuyết, như vậy sẽ dẫn đến bị chê trách, đến lúc đó mặt mũi của A Tuyết cũng không giữ được.”
Đầu Nguyệt Trì Lạc cũng không quay lại mà nói: “Không phải vẫn chưa có qua cửa sao! Huống chi còn có Đông Phương Tuyết ở đây.”
Cho dù qua cửa thì sao? Chẳng lẽ nói vài câu với nam nhân cũng không được ư?
Nguyệt Trì Lạc buồn bực, hơi có một chút không bình tĩnh, trong mắt chợt lóe lên tia sắc bén khiến cho Huyền Chi Thất nhíu nhíu mi.
Hắn nắm tay nàng, hai bàn tay ấm áp chặp lại chung một chỗ, nhìn nàng lắc lắc đầu, rồi sau đó nói một câu nhưng lại nói với Tống Chỉ Thi.
“Chỉ Thi cô nương, thanh giả tự thanh, lời đồn nhảm chỉ có ở người không hiểu biết.”
Hắn không hề gọi nàng là thái tử phi, ở trong mắt hắn không có hoàng quyền.
“Ta biết ngươi từ trước tới giờ không quan tâm đến bất kỳ lời đồn đại chuyện vô căn cứ, nhưng dù sao nàng cũng là Vương phi chưa qua cửa của A Tuyết, nếu truyền ra ngoài sĩ diện của A Tuyết để ở đâu đây.” Tống Chỉ Thi từ tốn nói.
“Bổn vương thật không ngờ, đại tẩu quan tâm đến Bổn vương như vậy.” Giọng nói của Đông Phương Tuyết truyền đến, mang theo chút ý tứ châm biếm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!