Đông Phương Tuyết quát khẽ một tiếng, Ám Mị y phục đen, mái tóc đen, mặt nạ đen như ma quỷ không một tiếng động hiện ra. Thanh kiếm sáng trên tay tỏa ra màu lam âm u, kiếm khí tung hoành ở giữa bổ ra một đường máu, hắc y nhân tử thương vô số.
Hắn thuận tay nhấc Đông Phương Tường lên, bám theo sau Đông Phương Tuyết, một mạch lưu loát không gì sánh được.
★★
Màn lụa màu trắng chậm rãi hạ xuống, Đông Phương Tuyết cầm cốc trà từ tốn nhấp một ngụm, mắt phượng xinh đẹp trong suốt thản nhiên.
“Sao rồi?” Hắn lên tiếng hỏi, nhưng giọng nói không có chút gợn sóng.
“Hồi bẩm Vương Gia, Vương. . . Vương phi đã không có gì đáng ngại, độc tố trên người đã giải, chỉ cần điều dưỡng nghỉ ngơi nhiều hơn là được.” Thái y thu dọn hòm thuốc, lấy ra một tờ giấy vội vàng hạ bút liên tục viết xuống hàng loạt phương thuốc.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Đông Phương Tuyết khoát tay với thái y khoát, hàng mi tuấn lãng khẽ nhíu, mắt phượng đào hoa như ngàn vạn vô số ánh sao lấp lánh.
Thầm nghĩ, theo lý loại độc tố này không thể nào giải hết nhanh như vậy, hơn nữa viên thuốc hắn cho nàng ăn cũng không phải thuốc giải gì, đó chẳng qua chỉ là một loại khống chế độc tố lan tràn mà thôi.
Nhưng thái y nói, độc tố trên người đã giải hết. Như vậy, phát sinh vấn đề là ở trên người nữ nhân này sao?
Hắn để cốc trà xuống, bước chân tao nhã đi tới bên cạnh giường, bàn tay hiện rõ khớp xương dừng lại ở một chỗ cách xa gò má Nguyệt Trì Lạc chừng một tấc.
Hàng mi anh tuấn hơi nhíu tạo nên một đường cong đẹp mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vô sắc của nàng, hắn chần chừ một lúc, cuối cùng để ở giữa trán giúp nàng khôi phục lại đôi lông mày đang nhíu chặt.
Sau đó thu tay về, nhợt nhạt thở dài, xoay người bước ra khỏi phòng.
Có nhiều chuyện, có nhiều bí mật, hãy cứ xem như không biết có lẽ tốt hơn.
Huống chi, hắn cũng không có nhiều hứng thú.
Nguyệt Trì Lạc nằm thẳng ở trên giường, môi mỏng tái nhợt vô sắc, nàng chỉ cảm thấy toàn thân lúc thì hơi lạnh lúc thì hơi nóng, như đặt mình nung nấy trong hai loại tầng lớp rét lạnh cùng nóng bức.
Nghe được tiếng đóng cửa vang lên, chân mày nàng vừa được Đông Phương Tuyết vừa khôi phục đang bắt đầu nhíu chặt lại, mặc dù ở trong trạng thái hôn mê nhưng đối với mọi chuyện chung quanh thì vẫn biết rất rõ ràng.
Chỉ ngoại trừ thân thể hiện nay không thể hoạt động ra, tất cả không có gì khác biệt.
Nếu đổi lại là người bình thường bị hắc y nhân đâm vào một kiếm đó, e rằng đã sớm không còn mạng rồi. Nhưng trong cơ thể bản thân nàng đã có một loại cực độc, nay hai loại độc tố chống chọi với nhau, chỉ có cơ thể hơi khó chịu một chút ngoài ra cũng không có ảnh hưởng gì lớn đối với nàng.
Đây cũng là nguyên nhân, tại sao vào giây phút đó nàng đỡ được một kiếm cho Tống Chỉ Thi mà không có lập tức phản kích.
Lúc đó, một kiếm kia vốn là trúng chính giữa tim, thanh kiếm hạ xuống ắt sẽ trí mạng, nàng không muốn để hình tượng nhu nhược của mình đã ẩn núp nhiều năm qua phơi bày ra ánh sáng, do đó thời điểm bị thanh kiếm kia đâm xuống, nàng có hơi chút di chuyển phần thân dưới, tránh được vị trí quan trọng nhất.
Nàng không sợ đau, càng không sợ chết, cho dù phần thân thể này chết đi, nàng cũng sẽ không chết.
Nhưng mà, nàng lại không muốn phụ tấm lòng của ông nội.
Không có A Dạ, ông nội cũng không còn nữa, đối với nàng mà nói thì thế giới nào cũng vậy, cũng chỉ là một tòa thành thị tràn ngập chết chóc mà thôi.
Ký ức là bóng tối, cũng là máu tanh, càng thêm lạnh lẽo vô tình.
Nguyệt Trì Lạc bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đầu có chút mê man, không muốn nghĩ bất cứ chuyện gì nữa, nặng nề đã ngủ thiếp đi.
Tối thiểu bây giờ là an toàn, xác thực không ai có thể mơ tưởng cướp đi mạng của nàng, vì vậy nàng có thể tùy ý hưởng thụ mà ngủ.
Tỉnh lại lần nữa, đã là ngày hôm sau, thân thể vẫn còn chút đau nhức, nàng chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một gian phòng xa lạ, quanh thân trỗi lên mùi vị lạ lẫm, cạnh giường hai nha hoàn đang đứng rũ đầu xuống.
Nhếch miệng lên mỉm cười có phần chua sót.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!