Nàng thẳng thắng vô tư thừa nhận mình thích Huyền Chi Thất, thản nhiên công bố điều mình thích với người ngoài, lại còn có thể nhìn thấy rõ ràng, suy nghĩ thấu đáo, vậy bản thân hắn thì sao đây?
Qua nhiều năm như vậy, là hắn đã cưỡng cầu sao. . . Là hắn đã cưỡng cầu quá đáng sao. . . . . .
Hắn nhiều lần tự hỏi mình, trong lòng bắt đầu lan tràn đau đớn, giống như nước sông liên tục chảy không ngừng càng không thể cứu vãn.
Có lẽ. . . Hắn thật sự không nên. . . Không nên . . . Không nên cường cầu. . . . . .
Có những thứ cho dù cưỡng cầu cũng không có khả năng, cưỡng cầu rồi, đời này có lẽ cũng chỉ là một cưỡng cầu thôi.
Ngón tay trắng thuần của Đông Phương Tuyết run rẩy khẽ bóp trán, nốt Chu Sa giữa lông mày lúc này xem ra ảm đạm không ánh sáng. Một tia chớp nhoáng không thể phát giác rơi xuống xuyên qua từ trong khe hở ngón tay, chiếu xuống giữa đôi con ngươi màu tro lạnh.
Giải quyết xong một miếng bánh ngọt cuối cùng, Nguyệt Trì Lạc chớp hai mắt như hai viên ngọc lưu ly tinh khiết trong suốt nhìn Đông Phương Tuyết, mi mắt hơi cong cong: “Còn nữa không?”
Dáng điệu đó thật giống như một con mèo lười biếng, khóe miệng tươi cười như không hề để tâm.
Đông Phương Tuyết có phần hơi sững sờ, dường như cảm thấy có chút buồn cười, lại cảm thấy có chút không biết phải làm sao, cuối cùng giật mình cười một tiếng: “Ta đi lấy cho ngươi.”
Xoay người, áo bào màu tím lộng lẫy quý giá dẫn ra một nửa độ cong hình bán nguyệt, dáng người đó vô số phong thái tài hoa, vô số ão não cô đơn.
Một thân tài hoa phong nhã, nhưng cũng một thân cô đơn lạnh lẽo.
Nguyệt Trì Lạc gần như không thể hiểu thở dài một hơi, lồng ngực tấn đau khiến nàng không tự giác nặng nề nhướng lên lông mày.
Giờ phút này, nhìn đến từ cửa phòng hé ra phân nửa, nữ tử bên trong cánh cửa nằm nghiêng trên giường, cả suối tóc đen mơn trớn khuôn mặt tái nhợt của nàng, tư thế vô hại đó không giống với trước kia.
Vẻ mặt thâm trầm sâu sắc, rất sâu rất sâu cơ hồ sâu không thấy đáy.
Rồi lại bình tĩnh rất giống như mặt hồ nước không còn sự sống phẳng lặng như tờ, dường như không dậy nổi mảy may gợn sóng.
Có hơi thở dài từ chóp mũi tràn ra, phảng phất còn có thể nghe được âm thanh ở bên trong nhàn nhạt bất đắc dĩ, bi thương thật sâu.
Ký ức chôn sâu trong tận đáy lòng, giấu cũng không giấu được tràn đầy trái tim, mặc kệ ngươi không có chỗ để trốn, có chỗ để tránh.
Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt tự nhìn mình chết đuối trong đó, khắn sâu tình yêu say đắm, khắc sâu sự tuyệt vọng.
Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Trì Lạc còn đang trong mông lung, vết thương vẫn còn chút đau nhức đã bị Đông Phương Tuyết nói một câu đuổi trở về Nguyệt gia.
“Vương Gia đã thông báo cho Nguyệt phụ đến đón tiểu thư trở về phủ, xin tiểu thư lập tức chuẩn bị.”
Thị vệ truyền lại lời nói của Đông Phương Tuyết một lần, sau khi kết thúc cúi thi lễ vội vã rời đi.
Cho đến lúc ngồi vào trên xe ngựa, Nguyệt Trì Lạc cũng không nhìn thấy Đông Phương Tuyết được một lần, rèm xe chậm rãi để xuống, ngăn cách hết thảy mọi thứ ở bên ngoài.
Hơi có chút buồn bực chồng chất ở trong lòng, Nguyệt Trì Lạc cúi đầu không muốn nhìn khuôn mặt tươi cười đang cố ra vẻ hiền lành của Nguyệt phụ.
Nàng vốn không muốn lúc này trở về Nguyệt gia, dù sao bây giờ trở về Nguyệt gia nhất định không thể nào bình yên, bản thân lại càng sẽ không được an lành, đặc biệt là lúc nào cũng như mang quả bom ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!