Chương 563
“Chỉ là cái gì?” Nam Kiên trầm giọng hỏi: “Đừng có dông dài nữa, có việc gì thì nói đi.” Nữ bác sĩ sầu khổ nói: “Cô Lạc đã từng làm phẫu thuật, cắt tử cung đi, xem miệng vết thương, có lẽ là vào ba năm trước đây.”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Nam Kiên hiện lên vẻ khó có thể tin được, lùi về sau mấy bước, đụng phải Lạc Hồ phía sau lưng mới gắng gượng đứng vững lại.
Sự đả kích này đối với anh ta mà nói, thật sự là quá lớn.
Ba năm trước đây.
Ba năm trước đây.
Cũng chính là năm Hữu Hữu gặp tai nạn xe cộ.
Anh ta đoán là do lòng cô ta đã chết không khác gì tro bụi, tưởng rằng cái chết của Hữu Hữu là do một tay anh ta bày kế, cho nên sau khi con mất, cô ta đã làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung. Rốt cuộc phải tuyệt vọng và đau lòng bao nhiêu, mới có thể buộc một người con gái làm chuyện tàn nhẫn đến vậy với bản thân mình?
Vẻ mặt của Nam Kiên tràn đầy đau xót nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, toàn thân không cầm được mà run lên.
Trên gương mặt tuấn tú của Lạc Hồ cũng đầy vẻ kinh ngạc, sau khi phản ứng kịp, tất cả sự không dám tin trên mặt lại biến thành đau lòng và thương tiếc.
Anh ta đẩy Nam Kiên đụng vào người mình ra, cất bước đi vào bên trong phòng cấp cứu, vừa đi vừa nói: “Mấy ngày nay đừng để cho tôi thấy cậu, tôi sợ tôi không khống chế nổi mà nổ súng giết chết cậu.”
“…”
Nam Kiên lại lảo đảo lui về phía sau, cuối cùng đụng vào tường.
Hai chân anh ta mềm nhũn, chầm chậm trượt theo tường xuống, đặt mông ngồi co quắp trên sàn nhà lạnh như băng.
Tử cung không còn nữa rồi.
Tử cung của cô ấy, cứ vậy mà bị cô ấy cắt bỏ.
Sau này bọn họ không thể nào có con được nữa, không có kết tinh tình yêu nữa.
Bàn tay dày rộng chậm rãi đưa lên trên mặt, che lại con ngươi đen láy. Một lát sau, nước mắt từng giọt từng giọt chảy dọc kẽ tay, tiếng khóc đè nén quanh quẩn trong hành lang trống không, hồi lâu không dứt. Cách đó không xa, Tô Yến đứng ở khúc rẽ, lạnh lùng nhìn chăm chú người đàn ông đang ngồi dưới đất khóc nức nở, chậm rãi nắm chặt tay lại.
Nam Kiên. Một người đàn ông kiêu ngạo bao nhiêu, vừa mạnh mẽ nhường nào.
Cho dù đối mặt với mưa bom bão đạn thì mặt vẫn không đổi sắc, nhưng hôm nay anh ta lại khóc như vậy chỉ vì một thứ đồ vô dụng.
Vì sao?
Con khốn kia đã thảm hại đến vậy rồi, cả người từ đầu đến chân chẳng có chỗ nào thu hút đàn ông cả, vì sao vẫn khiến người đàn ông ưu tú này nhớ thương?
Lạc Hà, mày đáng chết.
Mày thật đáng chết.
Đã bị hành hạ đến như vậy rồi, vì sao mày vẫn chưa chết?
“Thưa cô, Đại trưởng lão gọi điện tới, nói có chuyện gấp tìm cô.” Vệ sĩ áo đen phía sau lưng thấp giọng báo cáo.
Tô Yến chậm rãi nắm chặt tay, ánh mắt dừng lại trước cửa phòng cấp cứu ước chừng nửa phút đồng hồ, lúc này mới xoay người rời đi.
…
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!