Chương 567
Không ngờ tới hôm nay thực sự đã phát huy công dụng.
Viên thuốc hòa lẫn với nước ấm xuống bụng.
Một giây kế tiếp, cả ổ bụng cảm giác được đau đớn cháy bỏng.
Đây là hiệu quả đặc biệt của thuốc, thường sẽ mang đến thương tổn nhất định cho cơ thể mẹ.
Cô sợ Lục Gia Bách không chịu, cho nên trước đó chưa từng nói với anh.
Thế nhưng cô không nói không có nghĩa là bá tổng không biết.
“Mới vừa rồi em uống cái gì?” Bá tổng cắn răng nghiến lợi hỏi.
Dương Tâm bĩu môi, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.
“Anh hung dữ với em.”
Gân xanh trên trán Lục Gia Bách nổi lên, hít sâu một hơi mới ép xuống được cảm giác đau lòng và yêu thương dành cho cô, nghiêm mặt nhắc lại một lần: “Em vừa uống cái gì? Nói.”
Dương Tâm biết mình không bày trò được nữa, chắc là việc này đã chạm đến vảy ngược của người đàn ông này rồi, cho nên không dễ dàng nói dối trót lọt như vậy.
“Thì… chính là thuốc đặc trị, thuốc có công dụng ổn định phôi thai.”
Thấy sắc mặt của người đàn ông càng ngày càng đen hơn, cô bèn vội vã giải thích: “Sẽ không ảnh hưởng gì đến thai nhi…”
Cô nói như vậy, vẻ mặt của bá tổng lại càng khó coi, khiến cô bị dọa sợ vội dừng lại.
Người này không lo lắng cho thai nhi hả, vậy anh lộ ra vẻ mặt u ám như thế làm gì?
Chẳng lẽ là…
“Không… sẽ không gây ra tổn thương gì cho cơ thể của em đâu, anh đừng căng thẳng như vậy, em…”
“Nói thật đi.” Lục Gia Bách gần như nặn ba chữ này từ trong kẽ răng ra.
Cơ thể Dương Tâm run lên, ấp úng nói: “Sẽ có một xíu tác dụng phụ, nhưng có thể giữ được thai nhi đã tốt hơn bất cứ cái gì, em không sao cả.”
Vừa nói xong, người đàn ông trước mặt bất ngờ ôm cô vào trong ngực, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Có thể nhận ra thần kinh của anh đang cực kỳ cực kỳ căng thẳng, lúc hôn môi cô, đôi môi mỏng đang khẽ run rẩy.
Hẳn là biến cố vừa rồi khiến anh bị dọa sợ!
“Em không sao.” Dương Tâm vừa đưa tay vỗ nhẹ sau lưng anh vừa an ủi: “Khả năng giữ lại đứa bé trong phạm vi chịu đựng được, đây là việc em phải làm.”
Giây tiếp theo, Lục Gia Bách đẩy cô ra rồi híp mắt nhìn cô trầm giọng hỏi: “Em thật sự uống thuốc phá thai? Từ sáng đến giờ em đã ăn những gì rồi?”
Dương Tâm ngưng mi trầm tư trong chốc lát, ung dung nói: “Thức ăn trong nhà ăn, nước hoa quả trong canteen, uống trà trong phòng làm việc, còn có… hoa quả gửi từ quê lên của một thư ký trong phòng thư ký.”
Lục Gia Bách định tự tay nhấc điện thoại nội bộ trên bàn gọi điện phái người đi điều tra.
Dương Tâm thấy vậy bèn ngăn anh lại, lắc đầu nói: “Trước tiên đừng rút dây động rừng, anh ôm em lao ra khỏi phòng làm việc, giả vờ em sắp sinh non…”
“Đừng nói liều.” Hế…
Được rồi.
“Giả vờ thành dáng vẻ em sắp… sau đó đến cơ sở y tế của Triệu An.”
Lục Gia Bách nhíu mày nhìn cô: “Ý của em là?”
Dương Tâm cong môi cười: “Không phải có người nhớ nhung đến miếng thịt trong bụng em à, nếu như thật sự thành công rồi, anh nói xem cô ta có hả hê đắc ý, sau đó dần dần lộ ra bộ mặt thật không?”
Lục Gia Bách hiểu ra, tự tay ôm ngang cô lên: “Được, cứ làm như em nói.”
Nói xong, anh ôm cô chạy ra khỏi phòng làm việc, gương mặt điển trai âm u đáng sợ, lo lắng suốt ruột lộ ra tàn bạo mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!