Chương 702
Tô Yến lạnh lùng liếc bà ta, trầm giọng nói: “Có lời gì thì cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng với tôi, bà tìm đến tôi, có lẽ đã nghĩ xong đối sách, nói đi, bà muốn bảo tôi làm việc gì.”
Cô ta cũng biết khơi mào náo động quy mô nhỏ cũng vô ích, không đủ để hấp dẫn ánh nhìn của hai bên thế lực những cao tầng đó.
Nhỏ đánh náo động nhỏ có lợi gì chứ? Chỉ có làm cho tất cả những người phát biểu trong hai tổ chức đứng ra nói, mới có thể hoàn toàn khơi mào mâu thuẫn của hai bên.
Trần Cát Phượng đưa cho cô ta một ly cà phê, cười nói: “Rất đơn giản, tiếp tục phái người giả mạo người của Ám Long đi ám sát Tiểu Ca của Tu La Môn, chỉ cần anh ta chết rồi, hoàn toàn có thể chọc giận toàn bộ sát thủ của Tu La Môn.”
Tô Yên trên mặt trầm ngâm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ta bây giờ có phòng bị, hơn nữa người ở phân bộ Tu La Môn, tôi làm sao phái người đi ám sát anh ta được? Cái này quả thực so với lên trời còn khó khăn hơn.”
Trần Cát Phượng sau khi nghe xong, ý cười trên mặt dần dần nồng đậm: “Ừ, tôi cũng cảm thấy biện pháp này không thể thực hiện được, cho nên chỉ lag cho cô ý kiến, cô nếu như cũng không đồng ý, vậy thì thôi vậy.”
Tô Yến tốn hơi thừa lời nói: “Vậy bà còn phí lời làm gì, tôi còn thực sự cho rằng bà đã nghĩ ra cách gì đó có thể một lần chọc tức hai bên cao tầng đó, cái này nói rồi cũng như chưa nói.”
Trần Cát Phượng nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia sáng, tầm mắt dừng ở trên người cô ta, cười nói: “Cô chính là ở hoàn cảnh tốt nhất, với địa vị của cô ở Ám Long, nhất định sẽ làm dấy lên một trận sóng to gió lớn.”
Tô Yến hơi hơi nheo mắt lại, lạnh lùng liếc bà ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà rốt cuộc muốn nói cái gì? Có thể một lần nói rõ ra không? Quanh co vòng vo thú vị lắm sao?”
“Tôi bố trí một đám người ám sát cô, sau đó vu oan cho Tu La Môn, nhất định sẽ khiến cho cha của cô những cựu bộ đó tức giận.”
Tô Yến mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bà ta, cả giận nói: “Bà muốn đem tôi làm bia đỡ đạn?”
Trần Cát Phượng thản nhiên mà cười: “Cũng không tính là bia đỡ đạn, cô có thể yên tâm, tôi bảo đảm chỉ để cô chịu một chút vết thương ngoài da, đơn nhiên, muốn làm như vậy hay không hoàn toàn tùy thuộc vào cô, cho phép tôi nhắc nhở cô, Dương Tâm vừa sảy thai, chính là thời điểm yếu ớt nhất, cô phải chặt chẽ nắm chặt cơ hội này.”
Tô Yến cắn chặt môi dưới do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ thỏa hiệp.
“Được, tôi chịu chút nỗi đau da thịt, bà nhất định phải đem tôi dừng đúng mức, nếu như tôi chết rồi, bà cũng đừng mong sống tốt.”
“Yên tâm, tôi sẽ không để bọn họ làm bị thương đến tính mạng của cô, chỉ là một vở kịch, kịch diễn xong rồi, cô cũng có thể lấy thân phận con gái của người cầm quyền Ám Long gả cho người đứng đầu mới, chỉ có điều đến lúc đó đừng quên ước định giữa chúng ta, cô phải làm hết mọi khả năng để có thể giúp tôi mở rộng đế quốc thương nghiệp của tôi.”
“Được, cứ định như vậy đi.”
Trần Cát Phượng hơi hơi nheo mắt, trong con mắt hiện lên một tia châm biếm.
Đã là chuyện ngoài ý muốn, vậy thì nhất định phải có người chết, người chết rồi mới có sức thuyết phục không phải sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!