Nhưng Dương Tâm nghe giọng điệu của Trần Uyên thì có vẻ như vết thương của Lâm Thanh cũng không hề nhẹ, đã nguy hiểm đến tính mạng rồi. Có thể cứu sống anh ta khỏi tay tử thần hay không cũng là một dấu hỏi rất lớn.
Dương Tâm chỉ mong là vết thương của Lâm Thanh có thể nhẹ hơn một chút, như vậy cô mới có cơ hội để cứu sống anh ta được.
Nếu như Lâm Thanh chết đi rồi vậy thì Trần Uyên sẽ phát điên mất.
Cho dù Trần Uyên không đi theo Lâm Thanh đi chăng nữa thì có lẽ cô sẽ sống không khác gì một cái xác không hồn, đây là điều Dương Tâm không muốn nhìn thấy nhất.
Hai mươi phút sau.
Lâm Thanh được đưa vào căn cứ điều trị.
Dương Tâm và Thẩm Thành đã đứng ở ngoài cửa đợi sẵn rồi.
Chỉ thấy Trần Uyên vừa bước từ trên xe xuống thì ngã quỵ trên mặt đất, Dương Tâm đi tới đỡ cô ấy.
“Cậu cẩn thận một chút, cậu vừa mới sảy thai cách đây không lâu sao có thể chịu được dày vò như thế cơ chứ. Nếu như thân thể của cậu hỏng rồi cho dù tớ có là thần y đi chăng nữa thì tớ cũng không thể chữa khỏi cho cậu được đâu.”
Trần Uyên khóc thút thít, cô nắm lấy cánh tay của Dương Tâm rồi khàn giọng nói: “Dương Tâm cậu hãy giúp tớ nhé, bây giờ chỉ có cậu mới cứu được Lâm Thanh thôi. Cậu không thể để anh ấy chết được. Nếu như anh ấy chết rồi tớ cũng không thể nào sống nổi nữa. Tuy bây giờ chúng tớ đã ly hôn với nhau rồi nhưng anh ấy chính là động lực duy nhất để tớ tồn tại trên đời này. Nếu như anh ấy không còn nữa vậy thì tớ sống cũng còn ý nghĩa gì đâu.”
Dương Tâm giơ tay ra ôm chặt lấy Trần Uyên rồi nói: “Cậu cứ yên tâm đi, có tớ ở đây rồi, chỉ cần anh ta chưa tắt thở, vẫn chưa chết, vẫn chưa bước chân xuống suối vàng, à không cho dù anh ta bước một chân xuống suối vàng rồi thì tớ cũng sẽ lôi anh ta ra ngoài cho cậu cho bằng được.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!