CHƯƠNG 21: KHÔNG HỔ DANH LÀ CON TRAI CỦA ANH TA
Thịnh Thế Hùng không để cho cậu bé thất vọng, thậm chí còn khiến niềm vui của cậu tăng gấp đôi.
Anh ta nhẹ nhàng mở cửa xe cho Lý Triều Kha.
Lý Triều Kha thừa nhận bản thân không phải là một cô gái xem trọng vật chất, nhưng trong thời khắc này, trong lòng như bị khoét một lỗ, có gió thổi vào, một cảm giác rất kỳ lạ.
Cô cúi người ngồi lên chiếc xe thể thao xanh sang trọng này.
Chiếc đầm màu vàng ngỗng kết hợp với màu xanh lá cây của chiếc xe thể thao, điểm xuyến cho nhau, thật là bắt mắt.
Ánh mắt của Thịnh Thế Hùng không muốn rời đi.
Người phụ nữ này, không có một giây phút nào là không thu hút.
Trên xe, cậu bé ngồi yên, nhưng cứ dán mắt nhìn ba nó qua gương chiếu hậu.
“Ba ơi, trước giờ ba sống một mình trong căn biệt thự rộng lớn đó sao?”
“Đúng rồi.”
Cậu bé đột nhiên xìu giọng: “Vậy ba nhất định cô đơn lắm.”
“Nếu con tìm thấy ba sớm hơn, thì cả nhà ba người chúng ta, không cần phải chia ly lâu như vậy. Ba cũng sẽ không cô đơn, mẹ cũng sẽ không bị người khác bắt nạt.”
Thịnh Thế Hùng nhìn người phụ nữ qua gương chiếu hậu, lúc thì chăm chú lúc thì thờ ơ, ngoài mặt vẫn lạnh như băng.
Lý Triều Kha phải nhấn mạnh một lần nữa: “Mẹ không bị người khác bắt nạt.”
Cậu bé lập tức cười khúc khích: “Dù sao thì sau này cũng sẽ không có ai dám bắt nạt mẹ nữa.”
Nó đổi sang chủ đề khác: “Ba ơi, vậy ba còn người thân nào không?”
“Có chứ, lát nữa sẽ dẫn hai người đi gặp ông nội.” Khi nhắc tới người thân, ánh mắt Thịnh Thế Hùng hơi thẫn thờ trong phút chốc.
Mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng Lý Triều Kha đã thấy được ánh mắt ấy, trong lòng dấy lên nhiều tò mò, hoàn cảnh gia đình như thế nào, đã nuôi dưỡng ra một người đàn ông lạnh lùng, thanh cao và vô liêm sỉ như vậy?
Trung tâm giải trí.
Lý Triều Kha nhìn hai ba con chơi tàu lượn siêu tốc và cây búa tử thần không biết mệt, còn cô sợ đến mức chân như cắm rễ xuống đất.
Cậu bé gan to, nhưng trên thực tế chỉ mới có bốn tuổi.
Vì vậy Thịnh Thế Hùng đã yêu cầu nhân viên điều chỉnh tốc độ tàu lượn và con búa, để không ảnh hưởng đến tim của cậu bé.
Vốn dĩ Thịnh Thế Hùng muốn thuê cả trung tâm giải trí, nhưng bị cậu bé từ chối.
Cậu bé khó khăn lắm mới tìm được ba ruột của mình, tất nhiên là muốn công bố niềm vui này với cả thế giới, để cho mọi người đều biết, Lý Tuấn Kiệt cũng có ba cưng chiều.
Khi tàu lượn lên đến chỗ cao nhất, cậu bé len lén rút ra một tờ giấy được gấp lại, đưa cho Thịnh Thế Hùng.
“Ba ơi, đây là quà con tặng cho ba.”
Thịnh Thế Hùng vui mừng nhận lấy, chuẩn bị mở ra xem, nhưng bị cậu bé ghìm lại.
“Ba ơi, không được mở quà của người đó ngay trước mặt họ đâu.”
Thịnh Thế Hùng cười, cảm thấy cậu con trai của mình vừa thông minh và đáng yêu mà lại nghiêm khắc, chịu không nổi đưa tay nựng má của cậu nhóc.
Sau khi kết thúc cuộc thám hiểm cùng với con trai ở trung tâm giải trí, ba người đến trung tâm thương mại ăn lẩu.
Trong nhà hàng mùi nước lẩu cay cay, khói bốc nghi ngút, các nguyên liệu nấu chín tỏa hương thơm nồng.
Vị ngon thế gian này, khiến cho bầu không khí trở nên ấm cúng hơn.
“Ba đi toilet chút.”
Sau khi gọi món xong, Thịnh Thế Hùng đứng dậy đi ra ngoài.
Cậu bé lập tức thủ thỉ với mẹ : “Ba nhất định len lén đi mở quà của con.”
Lý Triều Kha rất tò mò, con trai sao có tiền mua quà? Mua hồi nào, sao cô không biết?
Cô hơi nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Quà gì?”
“Tranh tự con vẽ đó ạ” Cậu bé trả lời một cách thành thật.
Nó rất cưng chiều ba, sau lần gặp mặt đầu tiên với ba nó ở tập đoàn Thịnh thị, khi quay về nó lập tức tập trung vẽ bức tranh này, như một món quà dành cho ba.
Lý Triều Kha thấy cậu bé không làm chuyện xấu, lúc này mới an tâm. Nhưng, cô cảm thấy rất ghen tị.
“Có tặng cho mẹ bức nào không? Mẹ cũng muốn.”
Cậu bé cười nham hiểm nói : “Vậy mẹ phải cố gắng lên, đợi mẹ và ba yêu thương không rời nhau, mẹ muốn gì, con cũng sẽ vẽ tặng.”
Lý Triều Kha: “…..”
Có ai có thể nói cho cô biết, tại sao đứa nít quỷ nhà cô nhỏ tuổi như vậy lại thích làm ông tơ bà nguyệt?
Cậu bé đoán không sai, Thịnh Thế Hùng lúc này đúng là đang núp để xem quà mà cậu bé tặng cho mình.
Hết cách, món quà đầu tiên của con trai, anh ta vô cùng tò mò.
Tưởng là bức thư hay gì đó, nhưng khi vừa mở ra, Thịnh Thế Hùng mắt tròn xoe, mặt vui mừng vô cùng.
Con trai của anh ta là một thiên tài!
Trong tương lai nhà thiết kế quần áo hàng đầu của thế giới, chắc chắn là con trai của anh ta!
Bộ trang phục đời sống này, dù là chi tiết hay cách phối màu, quả thực rất đẹp mắt, và có một khả năng phi thường.
Thịnh Thế Hùng chụp hình và gửi ngay cho người trong giới thời trang, kèm theo lời nhắn: “Đây là bộ quần áo mà con trai tôi thiết kế cho tôi, may ngay một bộ cho tôi”.
Thịnh Thế Hùng mở quà xong, thì vui vẻ quay về chỗ ngồi, mắt tràn đầy yêu thương nhìn cậu bé.
Cậu con trai này, tình thương anh ta dành cho nó vào tận xương cốt, nó khiến anh ta rất hài lòng.
Không hổ danh là con của Thịnh Thế Hùng!
Một ngày đẹp đẽ trôi qua rất mau.
Cả nhà ba người lái xe về đến biệt thự.
Quản gia đã căn dặn nhà bếp chuẩn bị sẵn bữa tối đợi họ về.
Lý Triều Kha vốn dĩ không thấy đói, không muốn ăn, nhưng khi ngang qua phòng ăn, trời ạ, thơm quá.
“Mẹ ơi, mau qua đây, có món bánh tôm nướng thảo mộc mẹ thích ăn nhất.”
Cậu bé đã rửa tay sạch sẽ dưới sự dẫn dắt của người hầu, đeo chiếc tạp dề nhỏ và ngoan ngoãn ngồi lên bàn ăn.
Trên bàn toàn là các món sơn hào hải vị, đầy đủ các loại hương thơm, mùi vị, màu sắc.
Trong cơn mê man, Lý Triều Kha như quay trở lại lúc nhỏ, lúc đó, cô chưa yêu nhầm người, còn được ba mẹ cưng chiều trong tay như viên dạ minh châu, cứ thế trưởng thành…
Sau khi bữa tối kết thúc, cậu bé nài nỉ dữ dội, cả nhà ba người vào phòng chiếu xem tivi.
Xem bộ phim “Le Petit Nicolas”.
Bộ phim này kể lại câu chuyện dưới góc nhìn của một đứa trẻ, bỏ đi những câu thoại dài dòng, và thay vào đó là những câu nói ngây ngô của trẻ con, thước phim ấm áp, và mỗi câu chuyện đều có thể khơi dậy trí tưởng tượng trong sáng của khán giả.
Cả ba người đều đắm chìm trong mạch chuyện, trên gương mặt họ lại lộ ra những biểu cảm giống nhau một cách tình cờ.
Đến nỗi khi bộ phim kết thúc, khi Lý Triều Kha và Thịnh Thế Hùng tình cờ chạm mắt nhau, có một loại cảm xúc mãnh liệt hiện lên trong mắt họ không kịp che giấu đi.
“Đi nào, đi tắm thôi.” Lý Triều Kha đứng dậy.
Cậu bé lại ôm chầm lấy cổ của Thịnh Thế Hùng: “Ba ơi, chúng ta đi tắm đi.”
“Tuấn Kiệt không thương mẹ nữa phải không?” Lý Triều Kha rất khó chịu, con trai bây giờ chỉ thân thiết với Thịnh Thế Hùng, cô rất ghen tị.
Thằng nhỏ lắc đầu như lật đật, “Trong lòng con, mẹ là thứ nhất, ba là thứ hai! Nhưng mẹ ơi, con đã bốn tuổi rồi, không còn là cậu bé hai, ba tuổi nữa, nam nữ khác nhau, vì vậy con muốn đi tắm với ba. ”
Lý Triều Kha bị những lời nói nghiêm túc của nó chọc cười, nhất là nó ở trước mặt người đàn ông này nói “mẹ là thứ nhất, ba là thứ hai”, đột nhiên có cảm giác sảng khoái vô cùng.
Thịnh Thế Hùng thấy người phụ nữ trước mặt cười đắc chí, ánh mắt trở nên sắc lạnh nguy hiểm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!