Chương 13. Đứa con thất lạc của Châu gia
Cẩm An đang trên đường đi học về thì nhận được tin nhắn của bạn mình.
“Ê, có một khách sộp muốn thuê thợ trang điểm gấp đến nhà luôn bây giờ. Cậu muốn nhận không để tới báo lại”
Đúng lúc Cẩm An cũng đang muốn làm thêm nhiều hơn để dành dụm cho mẹ một khoản tiền, cô lập tức nhắn tin lại.
“Được, vậy nhắn cho mình địa chỉ của họ. Mình về lấy đồ rồi đến ngay”
“Ok, vậy đến nhanh nhé. Địa chỉ và số điện thoại của họ mình sẽ nhắn luôn cho cậu” Cẩm An vội vã đi thật nhanh về nhà, đúng lúc ấy, từ đằng xa chợt có người vẫy tay gọi cô lại: “Cẩm An.” “Bà Tâm đẩy ạ?” – Cẩm An nhận ra ngay người bà hôm trước cô đã cứu thoát khỏi chiếc xe điện kia.
“Ừ, là bà đây. Lâu lắm rồi mới gặp lại cháu đấy. À để bà giới thiệu, đây là đứa cháu gái mà bà đã kể với chảu, con bé tên là Lâm Tú Linh. Tú Linh, đây là Cẩm An, cô bé hôm trước đã cứu bà thoát chết”
Ban đầu Cẩm An còn ngời ngờ, nhưng nhìn kĩ thì có chắc chắn đây chính là cô gái đã bị hai tên đàn ông ức hiếp ở phía trước quán bar tối hôm qua. “Chào chị, em là Cẩm An” – Châu Cẩm An quyết định lên tiếng trước. Nhìn thấy độ kì lạ của hai cô, bà Tâm liền thắc mắc hỏi: “Ơ, hai đứa đã từng gặp nhau rồi à?”.
Tủ Linh nghe thấy vậy thì lập tức nháy mắt ra hiệu với Cẩm An. Cẩm An hiểu ngay ra ý của chị ấy, cô quay sang bà Tâm rồi trả lời: “Dạ không, đây là lần đầu tiên cháu gặp chị Tú Linh bà ạ”
“Đúng rồi đấy bà. Cẩm An, nghe bà kể về em đã lâu mà chưa có dịp tìm gặp để nói một tiếng cảm ơn tới em” – Tú Linh cũng lập tức phụ họa thêm cùng Cẩm An để không làm bà mình nghi ngờ.
“Dạ chị không cần phải khách sáo như vậy đâu ạ. Là ai trong trường hợp ấy cũng sẽ cứu bà thôi.”
Bà Tâm như chợt nhớ ra điều gì, liền cầm tay Châu Cảm An rồi nói: “Cẩm An, hay là về nhà bà ăn cơm tối đi. Hôm nay Tú Linh được nghỉ ở nhà, bà cũng chưa mời được cháu một bữa tử tế”.
Châu Cảm An ngại ngùng gãi đầu, cô biết là từ chối sẽ khiến bà Tâm buồn lắm nhưng cũng không biết phải làm thế nào khác cả.
“Dạ chắc phải hẹn hai người lần sau ạ. Cháu đang có việc cần đi gấp” “Vậy ư?” – bà Tâm buồn rầu nói. “Thôi mà bà, Cẩm An có việc thì để em ấy đi trước. Còn nhiều dịp khác nữa mà. Cẩm An lần sau lại tới nhà chị ăn cơm nhé, bà mong em lắm đấy” – Tú Linh hiểu chuyện ôm lấy vai bà rồi từ từ nói.
“Vậy cháu mau lưu số của con bé lại, lần sau bà còn mời con bé tới nhà ăn cơm nữa” Cẩm An chia tay hai người ấy xong thì vội vàng chạy về nhà lấy đồ trang điểm của mình rồi gọi xe tới địa chỉ mà bạn cô đã gửi.
Tại tư trang của Châu gia.
“Hai mẹ con nhà bà đã sửa soạn xong hết chưa vậy?” – Châu Minh Đạt đi đi lại lại trong phòng khách, lo lắng giục giã.
“Ông vội vàng như vậy làm gì, còn tới hơn hai tiếng nữa cơ mà” – Lục Gia Hân khó chịu nói.
“Con với mẹ chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn đợi nhân viên trang điểm tới nữa là xong thôi” – Châu Thu Huệ vội lên tiếng để tránh bố mẹ cô lại cãi nhau.
“Hôm nay là lần đầu tiên con gặp Lãnh Tử Duật, nhất định không được để xảy ra bất kì sơ suất nào cả” – Châu Minh Đạt vẫn không yên tâm nên tiếp tục dặn dò.
“Bổ yên tâm đi, con đã nhớ hết rồi mà”
“Thưa có chủ, người có hẹn tới rồi ạ, hiện đang đợi cô ở bên ngoài” – bác giúp việc chạy vào nói với Thu Huệ.
“Được rồi, bảo cô ta lên phòng chờ tôi nhé!
Cẩm An được bác giúp việc dẫn vào căn biệt thự đồ sộ ấy. “Đây là ông bà chủ” – bác giúp việc giới thiệu cho Cẩm An.
Cẩm An cúi đầu chào hai người ấy rồi đi theo bác giúp việc lên phòng để trang điểm cho Châu Thu Huệ. Thấy Cẩm An vừa đi khuất, Lục Gia Hân mới tức giận nhéo vào tay chồng mình một cái. “Á, đau… bà làm cái gì vậy?” – Châu Minh Đạt đang chỉnh lại bộ vest trên người mình, nhất thời bị vợ véo một cái đau tới chảy cả nước mắt. “Chuyện này là sao?” – Lục Gia Hân quát lên. “Sao là sao? Bà nói gì tôi không hiểu” – Châu Minh Đạt ngơ ngác xoa chỗ tay đau rồi trợn tròn mắt nhìn vo.
“Đừng có nói là ông không biết đấy nhé” – Lục Gia Hân chỉ tay lên người Châu Cẩm An, lúc này cô đang đi lên trên lầu trên.
“Biết cái gì cơ?” – khuôn mặt của Châu Minh Đạt càng được dịp ngệt ra thêm. Lục Gia Hân lại tiếp tục cấu ông ta thêm phát nữa, lần này bà đã dồn sức nhiều hơn. “Á, đau quá. Có chuyện gì bà nói rõ ra xem nào” – Châu Minh Đạt đau đến mức chảy cả nước mắt.
“Con bé đó, chẳng lẽ ông không nhận ra nó ư?” – giọng của Lục Gia Hân ngày càng trở nên ghê gớm hơn, khiến Châu Minh Đạt phải nhìn theo bóng dáng của cô gái vừa mới đi lên lầu ấy. “Hả? Con bé nào, cái cô gái nhân viên trang điểm vừa đến ả?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!