Chương 2. Châu Cẩm An…
Cẩm An trong vô thức đã dùng tay giữ cánh cửa ô tô lại. Đến lúc phát hiện ra hành động dại dột của mình, Cẩm An biết mọi việc giờ đã muộn mất rồi, anh tài xế kia thì trợn tròn mắt nhìn cô. Châu Cẩm An cố gắng điều chỉnh bản thân, để giọng cô không lộ rõ sự sợ hãi, cô nói:
“Anh… anh thậm chí còn không định ra đỡ bà cụ dậy hay nói một lời xin lỗi à?”
“Ở hay cái cô này, rõ ràng là hai người sai, tôi chưa bắt cô phải xin lỗi thì thôi. Bỏ tay ra, chúng tôi đang có
việc gấp” “Ra là vậy, vì gấp nên mới đi với tốc độ đó đúng không. Hóa ra là anh cũng biết anh đã đi sai tốc độ cho
phép, giờ theo anh thì ai đúng ai sai? Nếu chẳng may bà cụ có mệnh hệ gì, anh cũng vì công việc gấp mà
mặc kệ bà ấy nằm vậy trên đường ư?”.
“Cô có bỏ tay ra không thì bảo? Hay cô muốn đền tiền, nói ngay từ đầu có phải là xong chuyện rồi không?”
Nói rồi, anh ta định rút trong ví ra chút tiền đưa cho Cẩm An. Cô sững sờ trước hành động coi thường người
khác này của anh ta.
“Hứ, loại nhà giàu các anh lại định dùng tiền để lấp liếm tội lỗi của mình à. Tôi nói rồi, anh chỉ cần rã đỡ bà
cụ dậy và xin lỗi bà ấy một câu là xong. Còn tiền của các anh, chúng tôi không cần!” – Châu Cẩm An dõng
dạc nói từng tiếng.
“Cái cô này..” – anh lái xe nhất thời không biết phải làm gì trước một cô gái cứng đầu như Châu Cẩm An.
“Sao vậy? Sao còn chưa đi?” – người trong xe lại lên tiếng, nhưng giọng điệu lúc này đã tăng thêm mười
phần đáng sợ.
“Dạ, tôi lái xe đi liền thưa ông chủ”
Anh lái xe nghe vậy liên hoảng sợ, anh ta vội hất tay Châu Cẩm An đang nằm trên cửa xe ra rồi ngọt nhẹ nói với cô:
“Cô gì ơi, cô buông tha cho tôi. Tôi phải đi gấp”
Cẩm An lúc đó chỉ kịp lướt qua đôi mắt của người ngồi trong xe, đôi mắt ấy toát lên sự chết chóc đáng sợ, một đôi mắt lạnh lẽo vô cảm nhất từ trước đến nay mà cô từng được nhìn thấy. Tay Cẩm An buông thõng xuống, cô cũng không hiểu dũng khí ban nãy của mình chạy biến đi đâu mất, chỉ
biết rằng một lúc sau, chiếc xe kia đã chạy xa khỏi chỗ cô đang đứng.
“Thật xui xẻo!” – Châu Cẩm An nghĩ thầm trong đầu.
Cẩm An chạy ra giúp bà cụ cho đồ lại vào túi cẩn thận, cô không quên hỏi bà có sao không một lần nữa.
Sau đó, Cẩm An tận tình giúp bà đi sang phía kia của con phố.
“Cô gái trẻ, cảm ơn cháu nhiều nhé!”- bà cụ nắm tay Cẩm An thật chặt, đôi mắt ánh lên vẻ ấm áp. Châu Cẩm An trước nay chưa từng có bà, thật ra trong cuộc sống của cô vốn chỉ có mỗi mẹ là người thân duy nhất. Mẹ cô cũng chẳng có họ hàng thân thích gì… bởi mẹ cổ kể với cô rằng, bà vốn xuất thân là một đứa trẻ mồ côi.
Bàn tay bà cụ tuy nhăn nheo nhưng lại ấm áp kì lạ, đôi tay ấy siết thật chặt lấy tay Cẩm An thay cho sự biết ơn sâu sắc. Cô cảm nhận được sự sợ hãi qua thân hình nhỏ bé của bà, bà cụ lúc này vẫn không ngừng run lên vì sự cố vừa xong.
“Dạ không có gì đâu ạ. Sao bà lại đi mua đồ một mình như vậy? Người nhà bà đầu rồi ạ?” – Cẩm An quan
tâm hỏi.
“Bà bây giờ đang sống cùng một đứa cháu gái. Nó còn bận đi làm đến tận tối khuya, bà ở nhà cũng chẳng có việc gì làm nên cố ra ngoài mua đồ về nấu cho nó một bữa thật ngon” – bà cụ thủ thỉ tâm sự. “Nhưng bà không nên ra ngoài một mình thế này nữa, nguy hiểm lắm bà ơi. Bà còn xách bao nhiêu là đồ như thế này… Được rồi, nhà bà có gần đây không, cháu đi cùng với bà về nhé!”.
“Nhà bà cách đây hai tòa nhà lớn kia nữa thôi. Cháu gái tốt quả, bà cảm ơn cháu nhiều”
Nói xong, Cẩm An giúp bà cụ xách bớt hơn nửa số túi, trên đường còn trò chuyện cùng bà.
Bà bảo mọi người thường gọi bà là bà Tâm, bà có một đứa cháu gái cũng chạc tuổi Cẩm An tên là Lâm Tú Linh. Hồi xưa, bà cùng chồng sống ở quê làm đồng nuôi lợn cho qua ngày, hai vợ chồng bà có duy nhất một mụn con gái, cũng chính là mẹ của Tú Linh. Con gái bà bỏ lên thành phố lấy chồng sinh con. Mấy năm trước chồng bà qua đời, con gái bà đón bà lên đây ở cùng với gia đình nó. Nhưng rồi hai vợ chồng nó đã mất trong một tai nạn xe hơi, chỉ còn lại bà và đứa cháu gái bé nhỏ. Cũng từ đó, bà rất sợ xe ô tô. Cẩm An cảm thấy rất xúc động khi nghe câu chuyện của bà Tâm. Đúng là mỗi người đều có những nỗi khổ
và vất vả riêng. Nếu không thể đương đầu với những khó khăn ấy thì sẽ đều bị cuộc đời này quật ngã mà
thôi. Cô không muốn sống cuộc sống bị thảm như vậy, cũng không muốn mẹ mình phải khổ sở, càng như
này cô càng phải mạnh mẽ và kiên cường hơn để nỗ lực thay đổi hiện tại. Vẫn còn rất nhiều người khổ hơn mình, Cẩm An sẽ không bao giờ viện vào lý do ấy để bản thân bị gục ngã.
Cẩm An đưa bà Tâm về đến tận cửa. Nhà bà nằm trong một con ngõ nhỏ, căn nhà cấp 4 lụp xụp trông còn
tồi tàn hơn cả căn nhà cô đang thuê hiện giờ. “Đến nhà bà rồi, bà cảm ơn cháu nhiều nhé” “Dạ không có gì đâu bà” Dù Cẩm An có nói vậy nhưng bà Tâm vẫn liên tục cảm ơn cô và ngỏ ý mời cô vào nhà uống nước. “Dạ không sao đầu bà, cháu cũng đang có việc nên nếu có cơ hội thì lần sau cháu sẽ ghé thăm bà nhé” “Vậy cô bé tốt bụng, cháu cầm túi củ cải này về nhé! Củ cải tươi ngon lắm bà mới mua được ở chợ, mang về cho mẹ cháu nấu cơm chiều”
Bà Tâm cố bằng được dúi vào tay Cẩm An túi củ cải đầy ý, cô không muốn nhận vì biết bà mua để chuẩn bị
cơm cho cháu bà. “Bà cứ để lại nhà ăn, không cần cho cháu đâu ạ. Cháu là tiện đường nên mới đưa bà về mà, bà đừng khách
sáo quá”
“Sao lại không cần, cháu là ân nhân vừa cứu bà một mạng. Nếu hôm nay mà bà nằm vật ra ở đây, chưa biết
chừng bà lại trở thành gánh nặng cho Tú Linh. Không nhờ có cháu bà có được lành lặn đứng ở đây như thế
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!