Chương 25. Châu Thu Huệ có thai
Vài ngày nữa là sinh nhật Chậu Thu Huệ, gia đình nhà họ Châu muốn nhanh nhanh chóng chóng đẩy nhanh tốc độ của mối quan hệ này hơn.
Dù gì đêm dài thì lắm mộng, vở kịch diễn mãi cũng thành quen. Mà diễn thì mãi mãi chẳng bao giờ có thể thành thật được cả.
Lục Gia Hân muốn mau mau chóng chóng tác động vào để Lãnh Tử Duật sớm cầu hôn Châu Thu Huệ, ấn định vào ngày sinh nhật của con bé là đẹp nhất.
Sau nhiều lần gặp mặt riêng với Lãnh Tử Duật, ca thán và nói về việc Chậu Thu Huệ thân là con gái, sợ bị mang tiếng là bám đuôi Lãnh Tử Duật, để mãi như thế không được, Lục Gia Hân muốn con gái bà và Lãnh Tử Duật hạn chế ít gặp mặt hơn thì tới cuối cùng, Lãnh Tử Duật cũng phải đầu hàng và hỏi ý kiến của bà.
Lục Gia Hân đương nhiên là đưa ra gợi ý cho Lãnh Tử Duật về màn cầu hôn bất ngờ trong buổi tiệc sinh nhật của con gái bà rồi.
Biết được tin mẹ mình đã thành công trong việc thuyết phục, đưa đẩy Lãnh Tử Duật vào cái bẫy ấy, Châu Thu Huệ vui sướng không thôi.
Kế hoạch suốt bao nhiêu ngày tháng của cô cuối cùng cũng sắp đi tới hồi kết, sắp được hưởng hoa thơm trải ngọt, thành quả như cô mong muốn rồi.
Nhưng mà, cuộc đời đâu có cho ai cái gì dễ dàng như vậy.
Một tuần gần đây Châu Thu Huệ luôn có triệu chứng khó chịu trong người, chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn thôi là cô đã cảm thấy nôn nao rồi.
Sức khỏe của Châu Thu Huệ vốn luôn rất tốt không có vấn đề gì cả. Nhất là sau trận ốm “giả” trước mặt Lãnh Tử Duật, anh càng chăm sóc cô tận tình và chu đáo hơn, thường xuyên mua cho gia đình có những món sơn hào hải vị, còn bắt cô phải nghỉ ngơi nhiều hơn và uống thật nhiều thuốc bổ.
Lục Gia Hân sau vài ngày quan sát tình trạng của con gái mình, bà nghiến răng nghiến lợi tức giận lôi Châu Thu Huệ vào một căn phòng riêng kín đáo. Đóng thật chặt cửa lại, quan sát xung quanh thấy không có tiếng động bất thường nào, bà mới lên tiếng: “Thu Huệ, con nói cho mẹ xem, chuyện này là sao?”
Châu Thu Huệ đang nhắn tin với đám bạn thì bị mẹ cô kéo lên đây nên không khỏi bực mình, khó chịu, cô gắt gỏng nói: “Mẹ, mẹ lại bị làm sao vậy? Chuyện này là chuyện nào, mẹ nói rõ ra được không, con chẳng hiểu gì cả?”
Lục Gia Hân vỗ bốp một cải vào vai Châu Thu Huệ khiến cô ta đau đớn hét lên: “Ơ kìa, mẹ tự nhiên bị cái gì vậy? Sao lại đánh con”
“Có bé cái mồm vào không thì bảo. Mày còn định giấu mẹ mày đến bao giờ nữa hả Thu Huệ. Đứa bé trong bụng mày là có từ khi nào và có với ai?” Chầu Thu Huệ nghe mẹ mình nói như vậy thì chết điếng cả người, khuôn mặt hoảng sợ không còn một giọt máu.
Không đâu mẹ cô lại nói tới chuyện gì kì cục như vậy… có thai ư? Ai cơ? Cô ấy hả?! Lục Gia Hân thấy thái độ của con gái mình như vậy thì lại càng nghiến răng nghiến lợi tức tối, bà giậm chân rồi mắng: “Cái con ngu này, đúng là mẹ dạy mày bằng thừa rồi mà. Mau nói rõ ràng ra xem nào, còn đứng ngây người ra đấy làm cái gì?!”. Thấy mẹ mình tức giận như vậy, Châu Thu Huệ càng run sợ hơn, cô lắp bắp không thành tiếng: “Mẹ… mẹ con… con không biết.”
Châu Thu Huệ thực sự không hiểu tại sao Lục Gia Hân lại khẳng định cô có thai. Nhưng dù chuyện đó là thật hay giả thì đều khiến cho Chậu Thu Huệ cố vô cùng lo sợ.
Vi… cô và Lãnh Tử Duật chưa từng phát sinh bất cứ một hành động thân mật nào vượt quá giới hạn cả. “Không biết cái gì mà không biết. Mấy ngày gần đây còn liên tục nên khan, không ăn uống được gì, kì kinh nguyệt cũng chậm mất mấy ngày rồi. Còn bảo là không có hay sao?” Lục Gia Hân vẫn tức giận ngùn ngụt, nhưng bà đã kiềm chế lại mà chỉ nhỏ giọng trách mắng. “Me…” “Chuyện này trước hết đừng bàn tới nữa. Một lúc nữa mẹ đưa con đến bệnh viện để khám, hãy hy vọng là con không mang thai. Nếu không kế hoạch của gia đình ta muốn kết thống gia với Lãnh gia sẽ trở thành sôi hỏng bỏng không đấy”. “Vâng.” – Châu Thu Huệ run rẩy gật đầu. “Cũng đừng nói gì với bố con, ông ấy nóng tính lại không biết kiềm chế cảm xúc, không giữ được mồm được miệng, chuyện này càng ít người biết càng tốt”
Buổi chiều tại một bệnh viện tư trong thành phố.
Vì đăng kí kiểm tra nhanh nên chỉ ngồi đợi một lúc là Châu Thu Huệ đã nhận được kết quả. Cô y tá gọi Chầu Thu Huệ vào phòng bác sĩ để nhận tờ giấy kết quả ấy.
Lục Gia Hân không chịu được cũng đứng dậy đi trước, hùng hổ lao vào phòng bác sĩ.
“Thu Huệ, con mau đóng cửa vào” – Lục Gia Hân lạnh lùng ra lệnh.
Bác sĩ ngồi đây đương nhiên hiểu người vừa bước vào là gia đình có tiền, không muốn lộ ra bí mật cá nhân nên mới tìm đến phòng khám tư nhân của cô. Những chuyện như vậy cô đều đã quen thuộc hết rồi.
“Bác sĩ, mời nói!”
“Vậy tôi cũng thông báo cho hai mẹ con một tin vui. Cô Châu Thu Huệ đây đã mang thai được bốn tuần tuổi rồi, cái thai đang phát triển rất tốt. Nhớ đi khám thai theo lịch và uống những loại thuốc này.”
Bác sĩ cứ thao thao bất tuyệt dặn dò Châu Thu Huệ và mẹ cô mà không biết rằng lúc này, hai người đó đã chết lặng người đi, bất động ngồi im tại ghế không thốt lên lời. “Con ranh con này.” – Lục Gia Hân gằn ra từng tiếng trong miệng để tránh cho người khác nghe thấy.
Sau đó, bà giật lấy tờ kết quả xét nghiệm trên tay bác sĩ rồi lôi lôi kéo kéo Châu Thu Huệ đang ngồi bất động trên ghế ra khỏi căn phòng này. Lục Gia Hân chỉ sợ nếu ngồi ở đây thêm một lúc nữa bà sẽ băm vằm con bé Chậu Thu Huệ ngu ngốc kia ra mất.
Trước khi đi Lục Gia Hân còn không quên quay đầu lại dặn dò vị bác sĩ kia.
“Tôi hy vọng bác sĩ sẽ giữ bí mật ngày hôm nay và hủy đi thông tin về kết quả khám thai này!”
“Bà và cô Châu yên tâm, bệnh viện tư chúng tôi đảm bảo cực kì kín tiếng trong việc này” – vị bác sĩ kia tỏ vẻ hiểu biết nói.
“Cảm ơn bác sĩ!”
Trên đường về nhà, Lục Gia Hân mặt đằng đằng sát khí nhưng tuyệt nhiên kiềm chế không nói ra bất cứ một lời nào với Chầu Thu Huệ.
Còn Châu Thu Huệ thì ngồi cạnh mẹ mình chỉ biết run rẩy sợ hãi không thôi.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều về cái thai kia, cho tới giờ vẫn không hiểu tại sao mình lại có đứa bé này được.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!