Chương 4. Ước mơ cuối cùng cũng trở thành hiện thực
“Mẹ đừng nói vậy, con không thấy vất vả hay khổ sở gì đâu. Bác sĩ cũng nói rồi, bệnh của mẹ vẫn có thể duy trì thêm 2 năm nữa. Lúc đẩy con sẽ kiếm đủ tiền để làm phẫu thuật cho mẹ. Chỉ cần mẹ khỏe lên thôi, cuộc sống của mẹ con mình sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều”.
“Được rồi, khoan nói đến những thứ ấy. Mau cho mẹ xem học bổng của con nào”
Cẩm An lập tức mở mail trên máy điện thoại ra cho mẹ cô xem thông báo trúng tuyển vào trường và chứng nhận học bổng của cô.
“Trời ơi, đúng thật rồi này. Con gái của tôi đã làm được thật rồi. Thôi, mau đi vào lau mặt, mẹ làm thêm vài món nữa, hôm nay mẹ con mình phải làm một bữa liên hoan thật lớn mới được.”
“Dạ vâng, à có túi củ cải này, mẹ cất đi để dành cho bữa sáu”
“Củ cải ở đầu ra vậy? Con mua à?”
“Dạ không, kể ra thì dài lắm. Một bà cụ đã đưa cho con, bà yểu quả nên con giúp đưa bà về nhà”
Cẩn Y Tuệ xoa đầu cô con gái bé bỏng của bà: “Ừ được rồi, con cứ để ở bếp, mai mẹ sẽ làm món canh củ cải với thịt hầm củ cải cho con. Màu vào rửa tay với rửa mặt đi”
“Con đi liền ạ. Mẹ đợi con ra giúp mẹ làm nốt”
“Được rồi, mẹ làm tí là xong ấy mà.”
Cẩm An vào phòng vệ sinh rửa lại mặt cho sạch, khuôn mặt cô lúc này đã tèm lem nước mắt. Nhìn mình thật kĩ trong gương, chính Cẩm An cũng không ngờ một đứa bé từng bị bạn bè chê cười là không có cha rồi thì xấu xí, ốm yếu lại có thể chạm tới ước mơ của chính mình nhanh đến như vậy. “Châu Cẩm An, giỏi lắm! Cuối cùng mày đã làm được rồi!” Bữa cơm của hai mẹ con Châu Cẩm An tuy chẳng có gì cao sang, nhưng lại là một “bữa tiệc” vô cùng lớn kỉ niệm việc cô đã giành được suất học bổng đi du học. Đây vốn chỉ là ước mơ xa vời kể từ ngày đầu tiên cô cầm chiếc cọ trang điểm trên tay, cuối cùng giờ lại trở thành hiện thực.
“Vậy bên họ mới chỉ gửi giấy báo về cho con thôi à? Còn các thủ tục và thời gian bay sang bên đó là khi nào?” – Cẩn Y Tuệ lên tiếng hỏi con gái.
“Thủ tục thì nhà trường sẽ hỗ trợ mẹ ạ, con chỉ việc chuẩn bị đầy đủ các giấy tờ thôi. Tháng 8 là bắt đầu nhập học rồi nên chắc Con sẽ bay sang đó trước từ tháng 7”.
“Nhanh nhỉ… còn hơn 3 tháng nữa thôi” – Cẩn Y Tuệ nhẩm tính thời gian.
“Vâng, con sẽ học nốt kì học ở đây rồi bảo lưu kết quả. Nhưng điều mà con lo nhất là để mẹ ở lại đây một mình” – Cẩm An đặt bát xuống rồi nắm lấy bàn tay gầy yếu của mẹ cô. “Mẹ không sao, một mình mẹ vẫn ổn mà. Thỉnh thoảng sang dọn dẹp giúp các nhà quanh đây vẫn đủ chi phí sinh hoạt. Con đừng lo, cứ cố gắng học tập” “Con vẫn còn chút tiền tiết kiệm nên mẹ không cần đi làm thêm cũng được. Từ giờ đến trước khi sang đỏ con sẽ chăm đi làm hơn”
“Con bé này, mẹ nói rồi mà. Việc của con là cứ lo học tập và chuẩn bị giấy tờ thôi.”
“Nhưng mẹ còn thuốc thang… Thật sự con vẫn lo lắm, nhỡ bệnh của mẹ lại tái phát lúc con không ở nhà thì sao?” – nói đến đây, Châu Cẩm An lại cảm thấy sợ hãi.
Mẹ có thể trạng lúc nào cũng yếu ớt hơn người bình thường, nhất là từ sau khi sinh Cẩm An ra đến giờ. Nghĩ đến quãng thời gian mẹ phải vất vả mưu sinh nuôi mình ăn học, Cẩm An lại không kìm được nước mắt.
“Ở con bé này, đang vui lại khóc là sao? Đừng lo, mẹ sẽ nhớ đi kiểm tra thường xuyên, Con học rồi nhanh trở về với mẹ là được mà”
Cẩm Y Tuệ nói vậy nhưng một bên bụng của bà chợt nhói đau. Thật ra, bà vẫn giấu con gái về việc mấy tháng nay không đi khám và không mua thêm thuốc uống. Y Tuệ lo chi phí thủ tục sẽ tốn kém rất nhiều, chưa kể sang đó sống cũng cần rất nhiều tiền. Bà không muốn Cẩm An phải khổ sở hay vất vả thêm nữa.
“Mẹ yên tâm, ngay khi trở về con sẽ đưa mẹ đi làm phẫu thuật.” “Được rồi, không nói chuyện ấy nữa. Con mau ăn đi”
Ở phòng khách nhà Lãnh Tử Duật. “Có chuyện gì vậy, bà mau nói đi. Ở công ty còn rất nhiều việc” “Con trai, sao mới về nhà được một lát đã vội đi rồi. Hiếm có dịp về đây, hay ăn trưa xong hằng đi có được không?” – Châu Tuyết Lan nhẹ nhàng hỏi.
Lãnh Tử Duật trừng mắt nhìn bà mẹ kế của mình, anh toan đứng dậy đi thì bà ta vội lên tiếng: “Con trai, chuyện là con cũng đã ngoài 30 tuổi, cũng đến lúc nên lấy vợ, sinh con rồi. Mẹ sẽ giúp con tìm vài mối tốt có được không?” – Châu Tuyết Lan vừa nói vừa thăm dò vẻ mặt Lãnh Tử Duật.
“Bà gọi tối về hôm nay chỉ để nói những điều này thổi à?”
Giọng Tử Duật bỗng trở nên cực kì đáng sợ, Châu Tuyết Lan dù cảm thấy rùng mình nhưng vẫn chửi thầm thằng con trai mất nết, đến bà nó còn chẳng coi ra gì. Nhưng Tuyết Lan bà sao có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được cơ chứ.
“Thì cũng lâu rồi không gặp, mẹ muốn thăm con không được à?” – Châu Tuyết Lan giả vờ nói với giọng thổn thức.
“Lần sau nếu không có chuyện gì thì đừng gọi làm phiền tôi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!