"Quả thực chị dâu rất ngây thơ, đến cả nòng nọc của Đại Ca mà chị dâu lại nghĩ ra là những con nòng nọc ngoài ruộng..."
Khụ khụ!
Giai Thụy nghe đến liền sặc nước bọt ho sặc sụa, nơi khóe môi mỏng nhếch lên cười. Anh ta giương mắt nhìn Trình Sâm. Sắc mặt Trình Sâm tối lại, lông mày chau chặt, bộ dạng có lẽ vì ấm ức.
"Một di sản của nước nhà cần được bảo vệ."
Giai Thụy vươn tay vỗ vỗ vào vai Trình Sâm nét mặt đùa bỡn nói.
"Biến đi!"
Trình Sâm hừ lạnh, vung chân lên đá vào người Giai Thụy, hắn bày ra dáng vẻ chán ghét gằn giọng đuổi đi, bạn bè đến bọn đàn em ai cũng nói lời châm chọc. Cứ đợi đến khi Chỉ Nhiễm là của hắn, hắn sẽ từ từ dạy bảo, điểm màu lên tờ giấy trắng tinh đó.
"Về hết đi không cần ở lại..."
Hắn thong thả vừa thưởng thức cháo ngon vừa mở miệng nói khi thấy hai người kia cứ ngồi đờ ra không chịu nhúc nhích. Dù sao hắn cũng chả bị thương hay què quặt, không cần người ở lại săn sóc.
"Đại Ca hay cứ để em ở lại đi ạ, nữa đêm lỡ nhở Đại Ca có cần gì thì bảo em."
Tên đàn em dè dặt nói. Tuy rằng chân tay Trình Sâm không bị thương nặng, nhưng đang ngụy tạo băng bó khi đi lại sẽ rất khó khăn. Có người ở lại cũng đỡ hơn.
Trình Sâm lắc lắc đầu dứt khoát xua tay, thẳng thắn từ chối.
"Không cần! Hiện tại vẫn còn địa bàn cần dòm ngó trông coi, mau trở về xử lý đi. Ở trong đây không phải lo."
"Vâng."
Nghe Đại Ca nói vậy tên đàn em cũng chẳng dám nhiều lời, liền ngoan ngoãn gật đầu.
Trình Sâm lườm Giai Thụy, hẩy chân:
"Mày cũng biến luôn! Mang mấy thứ kia về nhà mà dùng! Mẹ kiếp, bạn với chả bè."
Hắn hầm hực chửi bậy một tiếng. Giai Thụy bật cười, bĩu môi nhún vai bộ dạng lười nhác chầm chậm đứng dậy.
Đuổi thì đi.
Giai Thụy thu dọn mớ đồ đang ở trên bàn, liếc mắt quan sát Trình Sâm, xem ra hắn vẫn khỏe mạnh không có gì đáng lo ngại. Giai Thụy yên tâm cùng tên đàn em rời đi.
Sáng hôm sau:
Chỉ Nhiễm vào viện sớm mang đồ ăn cho Trình Sâm, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, căn phòng trống trơn, Chỉ Nhiễm gãi gãi đầu đi lại đặt lồng thức ăn xuống bàn.
Quái lạ, đi đâu hết rồi? Chỉ Nhiễm đang định đi ra hỏi y tá, thì lại nghe ở toilet có tiếng xả nước. Chỉ Nhiễm lật đật chạy vào, thấy Trình Sâm đang chật vật ở bồn rửa tay.
"Chú... Chú đang làm gì vậy?"
"Nhiễm Nhiễm! Em đến rồi à? Có thể giúp tôi rửa mặt không? Tôi không động được, chạm vết thương rất đau."
Hắn vừa nói, vừa biểu hiện gương mặt rất đáng thương tội nghiệp. Chỉ Chiễm ầm ờ rồi bước tới giúp hắn.
Bạn bè hắn đâu? Sao lại để một người bị thương như này ở một mình tự sinh tự diệt? Rõ ràng khi tối còn thấy cả ba mà. Chỉ Nhiễm buột miệng hỏi.
"Bạn chú đâu?"
"Đi cả rồi, buổi tối tôi chỉ có một mình, thật rất khổ sở trong việc sinh hoạt đi lại."
Hắn cố tỏ vẻ buồn hiu, xụ mặt nhỏ giọng nói.
Chỉ Nhiễm há miệng đờ người. Mấy người bọn họ đi hết? Chỉ Nhiễm cắn môi dưới, tự dưng có chút áy náy. Hắn khẽ cong khóe môi, nhanh nhạy cảm nhận rõ sự khác thường của cô, liền thêm lời.
"Lúc em về bọn họ cũng bỏ tôi đi."
Chỉ Nhiễm lau mặt cho hắn xong liền dìu hắn đi ra ngoài bước đến giường bệnh. Sau khi hắn đã ngồi xuống, Chỉ Nhiễm nhỏ giọng đáp.
"Tôi... xin lỗi."
Cảm giác khi vứt bỏ hắn cô cũng thấy tội lỗi.
Bỗng dưng cánh cửa mở ra, bước vào là Giai Thụy, bác sĩ Mộ, tiếp đến là tên đàn em, thấy bầu không khí trong phòng có vẻ ảm đạm, mà con người gian xảo như Trình Sâm sao đột nhiên biến thành chú thỏ trắng vô cùng đáng thương ngồi ở mép giường, khiến ba người kia nhăn mặt nhìn nhau khó hiểu.
Định hỏi thì đã nghe Trình Sâm nói trước.
"Tôi không trách em, tôi một mình quen rồi."
"Dù sao tôi đã hứa sẽ chăm sóc chú cho đến khi chú bình phục xuất viện, tôi nhất định giữ lời."
"Thật không? Em hứa không bỏ tôi như bọn họ nhé."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!