Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đại Ca Vượt Ngục - Lý Hổ

 

Tôi thấy Ngụy Lượng quát Tăng Đồng Đồng như vậy cũng không cố bắt bẻ cô ta nữa, tâm trạng cũng tốt hơn chút vì vậy tỏ vẻ không sao im lặng rồi xoay người đi ra ngoài.

“Nguy Lượng, quát tôi làm gì, anh sợ gã làm chi...”

“Không phải anh sợ thằng đó, mà hồi chiều nay, anh Quân mới gọi điện thoại cho nói đừng có đụng hay trêu Vào nó...”

“Anh bớt lươn lẹo đi, anh đang sợ anh ta thôi. Anh thấy anh ta là tội phạm giết người nên run cầm cập, tôi thấy anh hèn quá rồi. Tôi chưa bao giờ thấy thằng đàn ông nào hèn như anh vậy...

Tôi đi thật xa rồi mà vẫn còn nghe tiếng hai người nói chuyện, tôi cũng chắc chăn Tăng Đồng Đồng không phục. Ngược lại Ngụy Lượng vẫn kiên nhãn, điềm đạm vừa khuyên vừa an ủi cô ta... Thẳng thắng mà nói thì Ngụy Lượng thật sự đối xử khá tốt với Tăng Đồng Đồng đấy chứ.

Tôi rời khỏi KTV Đường Quả, cũng quay về tiệm rửa xe.

A Phát với A Tài thấy tôi về thì ngơ ngác, hỏi sao tôi lại về. Tôi trả lời, tôi thất nghiệp. A Phát hùng hổ nói Hồng Vệ Quân cũng không phải là thứ tốt lành gì, tôi thất nghiệp cũng là việc tốt. Thôi thì tôi cứ yên tâm kinh doanh tiệm rửa xe là được rồi. 

Tôi không giải thích hay cãi lại, rồi gật đầu nói đúng vậy.

A Phát rửa xong một chiếc xe lại đi khăn lông, A Tài cười hề hề đầy bí ẩn bước đến bên tôi nói: “Anh Hổ có thấy đau cúc hoa không? Em có kem bôi trĩ á...

Tôi hoang mang hỏi lại: “Ý cậu là sao?”

A Tài nhìn xung quanh rồi nói: “Anh họ của em nói, Hồng Vệ Quân để ý anh vì thấy da thịt anh non mềm á...”

“Con mẹ nó, A Phát mày lăn ra đây cho anhI”. Tôi gào lên rồi tiện tay cầm một cái ống sưởi nhào qua.

Sau khi đánh lộn một trận, tôi cũng mệt đổ mồ hôi đầm đìa. Nhưng chỉ vừa ngồi xuống nghỉ một tí, điện thoại lại reo lên. Khương Nghiên gọi.

“Chuyện gì thế Tiểu Nghiên Nghiên?”. Tôi cười tủm tỉm bắt máy, tình cảm của chúng tôi ngày càng tốt lên. Chiều nay tôi còn hôn lên trán cô ấy, chỉ còn thiếu bước nói huych toẹt thôi.

.. Cậu không làm giám đốc hả Lý Hổ?”, Khương Nghiên dè chừng hỏi.

“Chẳng phải tôi đã cấm cậu liên lạc với Tăng Đồng Đồng à?”. Tôi vừa nghe cô ấy hỏi đã tức giận, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết tin tức này do Tăng Đồng Đồng nói.

“Tôi không có liên lạc với cô ta, thậm chí còn chặn số nữa. Nhưng mà cô ta đổi cái số điện thoại gọi đến tôi đó!", Khương Nghiên vội vàng giải thích.

“Cô ta nói gì với cậu?”

”.. Cô ta nói bây giờ cậu Quân không cần cậu nữa, nói với tôi là đừng có theo cậu, còn bảo cậu là một thằng đàn ông không có bản lĩnh”.

“Ha ha”. Tôi bật cười nhưng không cãi lại cái gì, ngược lại âm thầm càng thêm khó chịu với Tăng Đồng Đồng.

Người phụ nữ này đúng là thèm đòn mà!

“Nhưng tôi thấy như vậy rất tốt, bởi vì tôi không thích Hồng Vệ Quân. Cậu không đi theo hắn thì cũng làm tôi yên tâm hơn rất nhiều!", Khương Nghiên lập tức bổ sung.

Cô ấy không phải đang an ủi tôi, mà thật sự nghĩ như vậy. Vì tôi như thấy vẻ thất vọng và thở dài thườn thượt của cô ấy khi tôi nói rằng, công việc này chỉ là một công việc bình thường và anh Quân còn có công việc mới sắp xếp cho tôi.

Chúng tôi nói chuyện một lát rồi tắt điện thoại, đợi khi bầu trời dần tối xuống, Hồng Vệ Quân cũng gọi đến cho tôi.

“Quán bar Liệt Hỏa”, gã nói.

Tôi bỏ điện thoại xuống, đứng dậy ra ngoài. 

Quán bar Hỏa mới khai trương ở huyện chúng tôi được một khoảng thời gian, xây dựng ngay ở trên con phố thương mại nhộn nhịp. Đồng thời cũng là quán bar đứng đầu ở huyện Tương, nổi tiếng ngang hàng với thành phố.

Kể từ ngày khai trương, nơi này rất được đông đảo nam nữ trẻ tuổi yêu thích hay lui đến, chuyện làm ăn cũng lập tức đắt như tôm như. Dường như mỗi ngày đều có khách đến.

Tôi nghe đồn rồi, nhưng chưa từng qua đó. Trước đó Ngô Phàm còn muốn đến chơi, tôi hỏi anh

†a có tiền không. Anh ta nói không có, vậy nên rốt cuộc cả hai cũng không có đến.

Trước giờ, chưa ai biết ông chủ đứng sau lưng quán bar Liệt Hỏa là ai, mà người này cũng chưa từng xuất hiện. Có người nói người này là một đại ca, cũng có người nói người này là ông chủ ở phía nam nào đó, thậm chí còn nói đây là kiệt tác để lại của một con ông cháu cha nào đó đã ra ngoài làm ăn.

Nhưng sau khi nghe cuộc điện thoại này của Hồng Vệ Quân, tôi cũng đoán lờ mờ được ông chủ kia là ai rồi.

Khi tôi đến quán bar, nơi này quả nhiên rất ồn ào. Trước cửa có vài chiếc siêu xe cao cấp mấy triệu tệ, còn có một đám nam nữ trẻ tuổi tóc húi cua đứng gác. Tất cả đều mặc quần bó, giày tod, không biết làm gì ở đó, hình như là đang chải chuốt xem mình ngầu lòi ra sao, nhưng không vào trong. 

Khi tôi vào quán bar, tiếng nhạc xập xình náo động, ánh đèn lung linh sáng chói, bóng người chen chúc nhau, những cô gái ăn mặc gợi cảm lượn qua lượn lại khắp. nơi.

Có một người phục vụ đến đón tiếp tôi, rồi hỏi tôi có đặt trước không. Tôi nói anh Quân gọi tôi đến.

Người phục vụ như hiểu ra, lập tức nói anh Quân đang ở lầu hai.

Tôi nhìn lên lầu hai, phát hiện có một đám người đang ngồi xung quanh Hồng Vệ Quân.

Tôi đi dọc theo cầu thang thép mà lên, lúc cách càng gần tôi nhìn thấy bên cạnh Hồng Vệ Quân có ít nhất là mười mấy người đang đứng, trong đó có cả Ngụy Lượng với Tăng Đồng Đồng. Còn những người khác thì tôi không quen, có trai lẫn gái. Tuy tôi chưa gặp họ, nhưng vẫn tự hiểu những người có thể ngồi chung với Hồng Vệ Quân chắc chăn không phải dạng vừa, ít nhất cũng là bằng cấp của Nguy Lượng trở lên.

Quán bar quá ồn, cũng quá loạn, ánh đèn lờ mờ. Khi tôi đến gần Hồng Vệ Quân cũng không phát hiện, gã vẫn còn đang tươi cười xem tiết mục biểu diễn bên dưới.

'Tăng Đồng Đồng lại là người đầu tiên phát hiện ra tôi, cô ta đang vui vẻ uống chút rượu, nhảy theo nhạc. nhưng vừa nhìn thấy tôi lại ngạc nhiên thốt lên: “Sao anh lại ở đây, Lý Hổ?”

Tôi trả lời: “Liên quan mẹ gì đến cô?” 

Tôi với cô ta đôi co qua lại một chút, Hồng Vệ Quân cũng phát hiện ra tôi. Gã cười ha hả, vẫy tay với tôi nói: “Lại đây Lý Hổ!"

Hai người ngồi bên cạnh gã tự động tránh ra, tôi lập tức hiểu ý ngồi xuống bên cạnh Hồng Vệ Quân.

Lúc này tất cả mọi người đang hướng ánh mắt nhìn tôi, nhưng tôi không thấy sợ hãi, cũng nhìn lại bọn họ như vậy.

Hồng Vệ Quân ôm vai tôi cười ha hả, rót cho tôi một ly rượu rồi cụng ly. Sau một ly, gã bắt đầu giới thiệu tôi với những người khác, nhưng nơi này quá ầm ï tôi chẳng nghe rõ tên của ai cả, chỉ biết tất cả đám này đều là người Hồng Vệ Quân tin tưởng, đều có sự nghiệp riêng rồi. Tới đây tôi phát hiện, sản nghiệp của Hồng Vệ Quân đúng là khổng lồ.

Sau khi Hồng Vệ Quân giới thiệu xong, tôi cùng cụng ly uống với mọi người xem như là đã quen biết nhau

Ngay sau đó gã lại giới thiệu về quán bar Liệt Hỏa cho tôi biết, nơi này có bao nhiêu mét vuông, đầu tư bao nhiêu tiền, thuê bao nhiêu vũ nữ nhân viên,... Gã nói rất cặn kẽ và rõ ràng, thuộc lòng như nắm trong lòng bàn †ay. Điều này chứng minh, nơi này là nơi làm ăn của gã.

Hồng Vệ Quân nói xong lại cười ha hả nói: “Lý Hổ, cảm thấy quán bar này thế nào?”

Tôi gật đầu: “Tốt lắm”. 

Hồng Vệ Quân ôm cổ của tôi, mùi rượu cứ thế phả vào mặt tôi nói với chất giọng mà mọi người đều nghe được: “Từ nay về sau, cậu quản lý cái quán bar này đi!”

Lúc Hồng Vệ Quân gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến quán bar này, tôi đã đoán được chuyện gì rồi. Vậy nên cũng không quá ngạc nhiên, nhưng vẫn giả vờ vui mừng ói: “Cảm ơn anh Quân đã cất nhắc!”

Sau đó tôi chủ động rót rượu, uống một ly cạn sạch †rước mặt Hồng Vệ Quân.

Những người khác ngạc nhiên nhìn tôi, vì tôi phất lên quá nhanh. Bấy giờ, tôi chỉ mới theo Hồng Vệ Quân mấy ngày thôi, đã có thể làm quản lý một quán bar lớn vậy. rồi!

Hồng Vệ Quân lại tiếp tục cười ha hả nói: “Vậy chuyện cậu giết Hồ Văn Hãn cần phải lên lịch đi là vừa!”

Nếu tin này trước kia mọi người chỉ xem như là “lời đồn”, nhưng với hành động bây giờ của gã cũng xem như chứng minh chuyện này là thật. Vẻ mặt của mọi người nghiêm lại, không còn bất cứ dị nghị nào với chuyện tôi làm giám đốc của quán bar này nữa.

Không phục sao? Thế mày giỏi giết Hồ Văn Hãn đi? Nhưng thật ra chuyện này chỉ là một tuồng kịch do. tôi với Hồng Vệ Quân cùng biểu diễn, cả hai người đều biết chuyện này là giả. Đồng thời, cũng khiến cho Hồ Văn. 

Hãn lo lắng như đứng đống lửa, ngồi đống than, không ngủ được như lưng bị kim chính, sợ hãi đến mức biết khó mà lui.

Lúc này tôi chắc chăn đã rơi vào tình hình nguy hiểm, giống như chuyện Chu Hướng Dương đột nhiên tấn công lần trước...

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận