Thông thường thì giờ Hợi là bắt đầu giới nghiêm, khoảng chín giờ tối.
Nhưng do là thời kì đặc biệt, giờ Tuất mới qua một nửa, trong thành Xương Bình cũng đã bắt đầu chấp hành giới nghiêm.
Nếu đổi thành thời gian ở đời sau thì lúc này khoảng tám giờ.
Nhưng khi Dương Thủ Văn và Dương Thụy đi ra cửa phường Phiên Nhân Lý, trên đường phố đã vắng ngắt, không nhìn thấy một người trên đường.
- Đại Lang, Nhị Lang muốn đi ra ngoài sao?
Cửa phường Phiên Nhân Lý đã đóng lại, khi hai người Dương Thủ Văn chuẩn bị ra cửa đã bị Võ Hầu ngăn lại.
- Hiện tại đã bắt đầu giới nghiêm rồi, nếu không có thẻ bài thông hành, hai vị tốt nhất là đừng đi ra ngoài. Đi lại trong phường thì không sao, đám huynh đệ chúng ta có thể xem như không thấy. Nhưng nếu ra khỏi cửa
phường, bị tuần binh dân tráng nhìn thấy sẽ rất phiền toái.
Võ Hầu kia cũng là có ý tốt, Dương Thủ Văn đương nhiên sẽ không đối xử lạnh nhạt.
Lấy ra thẻ bài mà Tống thị đưa cho hắn, đưa tới tay của Võ Hầu:
- Chúng ta có thẻ bài thông hành, chuẩn bị đi ra ngoài giúp cha ta làm chút việc.
- Ồ, hóa ra là phân phó của Huyện Úy.
Võ Hầu kiểm tra thẻ bài, sau khi xác nhận không sai thì mở cửa phường ra.
- Nhị vị lang quân đi ra ngoài phải cẩn thận chút, gần đây bên ngoài không ổn định. Nếu gặp phải phiền toái thì cứ gọi dân tráng.
Bất kể như thế nào thì Võ Hầu cũng coi như là thủ hạ của Dương Thừa Liệt.
Ở đây cần giải thích một chút về tính chất của Võ Hầu, giống với cảnh sát đời sau. Tổng thể mà nói, Võ Hầu thuộc về dân tráng, chủ yếu là phụ trách trông coi tuần tra. Mỗi phường đều có Võ Hầu Phô, bố trí vài tên Võ
Hầu thay phiên túc trực.
Dương Thủ Văn cười nói lời cảm tạ với những người kia, sau đó dẫn theo Dương Thụy đi ra cửa phường.
- Đại huynh, chúng ta đi nơi nào tìm hiểu tin tức?
Ra đường lớn, Dương Thụy liền hưng phấn, nhìn Dương Thủ Văn, bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Dương Thủ Văn nói:
- Chúng ta đi nhà trọ Lão Quân.
- Nhà trọ Lão Quân?
Dương Thụy nghe thấy liền giống như bị nhổ lông, lập tức nhảy dựng lên: - Đại huynh, huynh điên rồi! Lúc này sao lại đi nhà trọ Lão Quân?
- Không đi được sao?
- Huynh đã quên rồi sao, lúc trước cha đã lục soát nhà trọ Lão Quân, còn thiếu chút nữa giết một nhà Cái Lão Quân.
- Chúng ta hiện tại chạy tới nhà trọ Lão Quân, chẳng phải là chui đầu vô lưới sao? Đến lúc đó tin tức không nghe được lại chuốc họa vào người.
- Ngươi sợ à? - Ta sợ? Dương Thụy cứng cổ:
- Ta mà biết sợ sao? Ha ha ha, đừng nói giốn, ta mà sợ Cái Lão Quân sao?
Dương Thủ Văn cười không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Dương Thụy.
Sau khi Dương Thụy quát to hai tiếng, chợt giống như gà trống bại trận, chậm rãi cúi đầu.
Y hạ giọng nói:
- Đại huynh, thực không dám giấu diếm, ta đích thực là có chút sợ hãi... Nhà trọ Lão Quân kia vàng thau lẫn lộn, có nhiều kẻ liều mạng, cũng là khu vực hỗn loạn nhất trong huyện Xương Bình. Đừng nói là ta, cho dù là người của nha môn, nếu không có việc gì đặc biệt thì cũng không muốn đi vào
trong đó... Phường Mãng Sơn, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra án mạng.
Phường Mãng Sơn, lấy theo tên núi Mãng Sơn ở ngoài thành Xương Bình.
Nhìn mặt Dương Thụy có hơi trắng bệch, Dương Thủ Văn hạ giọng nói: - Nếu như ngươi sợ thì bây giờ trở về vẫn còn kịp đấy.
- Như vậy sao được!
Dương Thụy ngẩng đầu, cố gắng ưỡn ngực nói:
- A nương để ta đi cùng huynh, nếu thấy ta trở về, nhất định sẽ mắng ta chết.
Dương Thủ Văn cười ha ha, hạ giọng nói: - Đi thôi, không có việc gì. - Nhưng...
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!