Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đại Đường Kỳ Án - Dương Thủ Văn (FULL)

Đúng như lời nói của Võ Hầu, toàn thôn trang đang trong giai đoạn căng thẳng.

Ven đường, tụ tập rất nhiều dân du đãng, mặc dù quần áo tả tơi nhưng lại mang một bộ mặt rất đáng sợ.

Bọn họ nhìn hai người Dương Thủ Văn, giống như nhìn thấy hai con dê béo.

Tuy nhiên, rõ ràng Dương Thủ Văn không phải là hạng dễ dàng đối phó, trên người hắn tản ra sát khí, làm cho đám du côn không dám xông lên

ngay.

Nhìn Dương Thủ Văn vẫn bình thản, không xem việc này là gì, Dương Thụy cũng dần dần trấn định hơn.

- Nhị Lang, những tên lưu manh này thật ra chỉ là hổ giấy thôi.

- Ở chỗ này hoành hành, đệ phải thể hiện sự mạnh mẽ, cứng rắn. Đệ cường bọn họ sẽ nhược, nhưng nếu đệ có một chút sợ hãi, bọn họ sẽ trở nên hung hăng với đệ.

Dương Thụy hít sâu một hơi, dùng sức gật đầu.

- Ồ, đây không phải Nhị Lang sao?

Đôi khi, người ta không tự tìm phiền toái, nhưng phiền toái sẽ tự tìm đến ta.

Dương Thụy ở huyện Xương Bình cũng coi như là một nhân vật có tiếng, cho nên không thiếu người nhận ra y. Ngay khi hai người đang đến chỗ Lão Quân khách điếm, phía trước liền xuất hiện một nhóm người ngăn cản bọn họ. Người cầm đầu mặc quần áo hoa mỹ. Tuy nhiên hiện nay trời lạnh, gã lại mặc quần áo lộ ngực, vì thế cứ lấy tay xoa xoa lên phần ngực không được che kín.

- Dương Lão Tam? Dương Thụy nhận ra người trước mặt, sắc mặt lập tức tái đi. Tuy gã cũng họ Dương nhưng không phải người của Dương gia.

Dương Lão Tam và Dương Thừa Liệt không hề có bất kỳ quân hệ gia đình nào. Gã chỉ là một tên lưu manh nho nhỏ của huyện Xương Bình.

Dương Thụy hạ giọng nói: - Đại huynh, phụ thân trước kia đã từng bắt gã, đệ nhận ra được.

Dương Thủ Văn gậ sau mình, trầm giọng nói:

t đầu, đưa tay kéo Dương Thụy ra đứng ở phía

- Ngươi là ai? Tại sao lại chặn đường của bọn ta.

Dương Lão Tam nghe được, trừng mắt mà nói:

- Ngươi thì tính là cái gì, ngươi xứng để ta nói chuyện sao?

Dương Thủ Văn ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên mỉm cười.

- Chỉ là một tên lưu manh mà thôi, bây giờ cút ngay cho ta, huynh đệ ta hôm nay đến đây có việc phải làm, không muốn dây vào phiền toái. Nếu như

ngươi không thức thời, đừng trách ta ra tay độc ác.

- Ôi! ! Ta còn chưa nổi nóng lên, ngươi ngược lại còn uy hiếp đến ta?

Dương Lão Tam nói xong, chỉ vào Dương Thủ Văn vừa muốn mở miệng, đã thấy Dương Thủ Văn mày nhăn lại, Đường đao được rút ra khỏi vỏ. Quét một đường, máu tươi văng tung tóe. Một bàn tay rơi trên mặt đất. Dương Lão Tam trong mắt lộ ra vẻ khó tin, đột nhiên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

- Người nào, dám ở đây gây chuyện?

Xung quanh vốn là xem náo nhiệt, thấy tình hình này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cùng nhau hò hét rồi xông tới.

Dương Thủ Văn không chút hoang mang, lớn tiếng quát:

- Ta là con trai của huyện úy Dương Thừa Liệt, phụng mệnh cha đến đây làm việc, người nào dám làm chuyện xằng bậy, đừng trách ta không khách khí! Hiện tại ta thấy huyện Xương Bình quả thật chính trị bất ổn, ta càng không ngại báo cho cha ta biết, sau đó ra lệnh triệu tập toàn bộ trai tráng trong phường Mãng Sơn. Đến lúc đó, các ngươi hối hận sợ là đã muộn rồi!

Một lời nói ra, làm cho toàn bộ nhóm lưu manh phải dừng bước.

Bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không lâu sau lập tức giải tán.

Nơi này mặc dù là một địa phương hoang vu hẻo lánh. Quan phủ không mấy quan tâm, mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện. Nhưng nếu chỉ vì một Dương Lão Tam mà khiến cho Dương Thừa Liệt nổi giận, đến lúc đó ai cũng không thoát được.

Cách đó vài ngày, Dương Thừa Liệt đã dò xét qua Lão Quân khách điếm.

Dương Thủ Văn liền thở phào nhẹ nhõm, quả thật từ xưa đến nay dân và quan sẽ không cùng nhau đấu tranh quá gay gắt.

Bây giờ hắn đã cảm nhận sâu sắc cảm giác “Cha ta là Lý Cương”, nói thật, cảm giác này có đôi khi thật vô cùng thích thú.

- Nhị Lang, hỏi y có chuyện gì?

Dương Thủ Văn thu đao vào vỏ, mặt không thể hiện một chút cảm xúc.

Dương Thụy vừa rồi căng thẳng đến muốn tiểu ra quần, nhưng hiện tại y rất tin tưởng vào câu nói trước đó của Dương Thủ Văn: đối với những loại người này, ngươi phải độc ác và mạnh mẽ hơn. Chỉ là một đám hổ giấy, hù dọa người thường còn được, ta đường đường là con trai huyện úy, có thể dễ dàng sợ hãi thế sao?

Nghĩ đến đây, lá gan của Dương Thụy lớn hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận