Trên thực tế, nếu không phải Dương Thủ Văn bọn họ lúc trở về từ Cô Trúc đoạt được nhiều ngựa như vậy, không chừng cũng sẽ cảm thấy khó khăn. Lúc trước, Dương Thủ Văn bọn họ tổng cộng mang về chín con ngựa, trong đó năm con ngựa lưu giữ lại, bán đi bốn con ngựa, tương đương tổng là ba nghìn quan. Nếu như không có ba nghìn quan tiền này, chỉ dựa vào thu nhập của Dương Thừa Liệt, cùng với chức điền thu vào, nuôi gã Dương Mạt Ly như vậy, không được bao lâu, nhất định sẽ bị gã ăn đến suy sụp.
Cho nên, người Kê Mạt Mạt Hạt... cũng không tệ.
Dương Thủ Văn dẫn theo mọi người về đến nhà, Dương Mạt Ly lại ăn một bữa cơm trưa.
Sau giờ ngọ, ánh nắng lan tỏa.
Dương Thủ Văn thì dẫn theo Ấu Nương và Thanh Nộ, lại bắt đầu nói đến chuyện Tây Du ký. Trong khoảng thời gian này nhiều sự tình xảy ra, chuyện kể Tây Du ký cũng nói lúc dừng lúc đứt quãng. Tuy nhiên từ lúc bắt đầu đến nay, câu chuyện cũng nói hơn phân nửa rồi.
Người nghe ban đầu chỉ có Ấu Nương, sau lại có thêm Thanh Nô.
Giờ đây, còn gia tăng thêm Tống thị và Dương thị, quả nhiên không hổ danh là một trong tứ đại danh tác, già trẻ hợp, chỉ cần nghe qua, đều sẽ thích.
Lần lượt là Đường Tam Tạng, Ngộ Không, Bát Giới, Sa Hòa Thượng và Tiểu Bạch Long dần xuất hiện, bốn cái con chó nhỏ cũng đều tự có chủ nhân. Dương Thụy tuyên bố chủ quyền Sa Hòa Thượng, mà Tống thị thì tỏ vẻ thích Tiểu Bạch Long. Khi Dương Thụy không ở đây, Sa Hòa Thượng sẽ giao. cho Dương thị chăm sóc. Còn Bồ Đề lão tổ, chính là Xú Nha Đầu lúc trước, thì giống như một cao tăng đắc đạo, bò lên hiên cửa, nửa khép đôi mắt chó, xem thủy triều lên xuống, mây trôi nước chảy, khiến người ta hâm mộ...
Bồ Đề hiện giờ đã không còn là con chó gầy trơ cả xương tại Cô Trúc nữa.
Bốn con chó nhỏ cũng đã mập mạp ra, vô cùng đáng yêu. Dương Thủ Văn kể xong câu chuyện Xa Trì Quốc, Ấu Nương và Thanh Nô hí ha nô đùa phía sau đình viện, một hồi là Kim Cô bổng, một hồi là xem
bảo bối, vô cùng vui vẻ.
Tuy nhiên, Tống thị lại có chút không vui, bởi vì người nhà của Tống Tam Lang, lại chạy đến làm ầm ï.
Cũng may Tống An đã cản những người đó lại bên ngoài, mới không ảnh hưởng tâm trạng của mọi người. Trải qua chuyện ngày hôm qua, Tống An cũng hiểu rằng! Hiện giờ Dương phủ, thật sự đã thay đổi thiên địa. Sau khi Dương Thủ Văn tỉnh lại, lẳng lặng đã bắt đầu nắm bắt cục diện trong tay. So sánh như thế, Dương Thụy... Tống An cảm thấy, tiểu tử này quả thật cần phải thao luyện.
- Hủy Tử, Hủy Tử!
Trong lúc Dương Thủ Văn nhìn Ấu Nương và Thanh Nô chơi đùa, Lão Hồ Đầu chạy tới.
Trong tay lão mang theo một túi vải bố, chạy đến, đồ trong túi vải bố leng keng vang không ngừng.
- Làm xong rồi, đồ ngươi muốn, đã làm xong rồi!
Lão vừa nói xong liền mở túi vải bố ra, từ bên trong lấy ra một khối thiết khí hình chữ U.
- Lão Hồ Đầu, đây là cái gì?
Thanh Nô chạy đến, nhìn món đồ trên tay Lão Hồ Đầu, tò mò hỏi.
Lão Hồ Đầu cười nói: - Hồi bẩm tiểu nương tử, vật này là Hủy Tử... Ồ, Đại Lang quân đặt định chế tạo, ông lão cũng không rõ dùng để làm gì.
- Đại huynh, cái này dùng để làm gì?
Thanh Nô nghe Lão Hồ Đầu nói xong, lập tức đưa ánh mắt chuyển đến người của Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn cười cười, nói với Dương Mạt Ly: - Dương Mạt Ly, đi mang con ngựa chân bị thương kia qua đây, sau đó ở bên ngoài canh giữ. Không có mệnh lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được vào.
- Dương Mạt Ly đã rõ.
Dương Mạt Ly cất tiếng nhận lời, bèn rời khỏi hậu viện, tiến vào chuồng ngựa trong tiền viện.
Dương Mạt Ly ngồi lại cửa hậu viện, Dương Thủ Văn ra hiệu Lão Hồ Đầu năm dây cương, hắn đi lên trước mang chân ngựa nâng lên.
- Hủy Tử, cháu đang làm gì đó?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!