- Ta cảm thấy, người hãm hại ngươi, chỉ sợ là Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công.
Tống Tam Lang hơi sửng sốt, chợt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Đại Lang, ý của ngươi là...
Dương Thủ Văn gật gật đầu, chăm chú nhìn Tống Tam Lang:
- Ta không có quan hệ với Tống gia, nhưng ta là con cả Dương gia.
- Nhị Lang là huynh đệ của ta, Thanh Nô là em gái ta, mà nương của ta là muội muội ruột của ngươi. Cho nên, Tống Dương hai nhà môi hở thì răng lạnh, là châu chấu bị buộc đi chung trên một con đường... Ha hả, tam cữu, †a nói như vậy, ngươi sẽ không phản đối chứ.
- Đó là đương nhiên.
- Vậy ngươi càng hiểu rõ hơn, nếu không có Dương gia của ta, cuộc sống của Tống gia cũng sẽ không được khá giả.
'Tống Tam Lang lại gật đầu, trầm giọng nói;
- Đại Lang nói rất đúng.
- Tam cữu, tình huống bây giờ, có người đang đối phó với cha ta.
- Hả?
- Lư Vĩnh Thành, chủ bộ ở huyện vẫn muốn chiếm lấy quyền lực của cha ta, sau khi năm trong tay ban nha dịch, đối kháng với huyện tôn. Hơn nữa, hiện giờ thế cục Xương Bình không được ổn định, cho nên nhất cử nhất động của cha đều phải chú ý cẩn thận.
'Tống Tam Lang nghe xong, lập tức biến sắc.
- Lư chủ bộ?
- Đúng vậy.
Đối với Tống Tam Lang mà nói, cái tên Lư Vĩnh Thành này cũng không xa lạ gì.
Y năm nay vẫn chưa tới bốn mươi, có thể nói là tận mắt chứng kiến quá trình Lư Vĩnh Thành hai mươi năm làm chủ bộ ở Xương Bình.
- Lư Chủ Bộ muốn đối phó với Văn Tuyên?
- Đại Lang, ý của ngươi là, chuyện này có thể....
- Ta chưa nói gì cả.
Dương Thủ Văn lập tức ngăn Tống Tam Lang nói tiếp, hạ giọng nói:
- Ta không biết có phải là Lư chủ bộ hãm hại ngươi hay không, nhưng ta biết, y thèm muốn ban nha dịch trong tay cha ta đã lâu rồi. Nếu cha ta bây giờ thả ngươi ra ngoài, Lư chủ bộ khó có thể chắc chắn là sẽ không mượn cớ, tìm cha ta gây phiền toái. Dù sao tư tàng quân giới buôn hàng lậu không phải là chuyện nhỏ.
- Ngoài ra còn có một việc, Đột Quyết tạo phản.
-Á?
- Nếu ta nhớ không nhầm, đám hàng hóa của ngươi chuẩn bị mang ra ngoài?
Sắc mặt của Tống Tam Lang lập tức trở nên trắng bệch. Y đã hiểu rõ ý tứ trong giọng nói của Dương Thủ Văn. Đột Quyết tạo phản, mà hàng hóa trong tay y lại mang đến tái ngoại. Trong hàng hóa, lại bí mật mang theo quân giới và muối lậu, nói khó nghe một chút, đến lúc đó y khó lòng thoái chết, người nhà cũng sẽ bị liên lụy.
Trong loại tình huống này, vị trí Huyện Úy của Dương Thừa Liệt càng ổn định thì sự bảo đảm an toàn cho y càng lớn.
Ai cũng có thể đổ, duy chỉ có Dương Thừa Liệt không thể đổ. Nếu Dương Thừa Liệt đổ, vấn đề của y sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, Tống Tam Lang không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, đối với đám người hãm hại y kia càng nhiều thêm vài phần tức giận.
- Đại Lang không cần nói nữa, Tống mỗ không phải người không hiểu lợi hại.
- Xin ngươi chuyển lời đến Huyện Úy, y cứ giải quyết phiền toái trước. mắt, không cần để ý đến chuyện của ta. Nơi này tuy nói hoàn cảnh không được tốt lắm, nhưng không có ai làm khó dễ.
- Như vậy, rất tốt.
Dương Thủ Văn biết là, Tống Tam Lang sẽ cho người chuyển cáo đến người trong nhà, sẽ không còn người đến cửa gây rối nữa.
- Tam cữu, còn một việc, đống hàng hóa của ngươi kia đến từ đâu?
- Bảo Hương Các.
Tống Tam Lang không chút do dự đáp:
- Ta vẫn luôn nhập hàng từ Bảo Hương các... Sau khi cha ta qua đời, ta cũng bởi vì quen biết Lâm chưởng quỹ của Bảo Hương Các, sau đó ra ở riêng, nhanh chóng đứng vững. Hơn nữa Lâm chưởng quỹ làm người không tệ, Bảo Hương Các là cửa hiệu lâu đời ở Xương Bình...
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!