Dương Thủ Văn có vẻ rất bình tĩnh, cũng không hề thể hiện chút bối rối nào.
Trên thực tế, ngay từ đầu hắn đã không có ý định giấu diếm chuyện này. Trần Nhất phải chết. Khi hản biết được Trần Nhất đã ra nhập dưới trướng Lư Vĩnh Thành, trong lòng lập tức quyết đoán. Trần Nhất không chết, đợi đến khi Lư Vĩnh Thành quay về, sẽ khiến ba ban nha dịch càng thêm hỗn loạn hơn nữa. Căn cơ cha cực khổ hơn mười năm mới tạo ra được, không thể cứ như vậy bị Lư Vĩnh Thành hủy diệt. Nếu như ba ban nha dịch hỗn loạn, thì uy lực lời nói của cha ở Xương Bình sẽ yếu đi rất nhiều.
Cho nên, bất kể là Hoàng Thất hay là Trần Nhất, Dương Thủ Văn ngay từ ban đầu đã không có ý định bỏ qua.
- Con tên tiểu tử này, vì sao không thể đáp ứng tâm nguyện của ta chứ?
Dương Thừa Liệt thấy bộ dáng này của Dương Thủ Văn, không kìm được cười, sắc mặt lạnh lùng lập tức biến mất.
- Quá lời rồi. Dương Thủ Văn cười nói. - Hả?
- Bộ dạng vừa rồi của cha, thấy thế nào cũng không giống đang phiền não về con.
Dương Thừa Liệt nghe thấy, không kìm nổi cười ha ha. Ông đặt bản thảo trong tay lên thư án: - Nhanh viết xong đi, ta vẫn chờ đón đọc đấy.
- Rửa mặt một chút, đợi chút đến thư phòng tìm ta, ta có lời muốn nói với con. Đúng rồi, gọi cả Nhị Lang đến.
Dương Thừa Liệt nói xong, liền đi ra cửa.
Dương Thủ Văn cười khổ lắc đầu, bị cha quấy rầy một chút, nhưng thật ra đã xua tan đi nghi hoặc do ác mộng mang đến cho hắn.
Ấu Nương sao có thể giết ta?
Dương Thủ Văn cười lắc đầu, lầm bầm lầu bầu một câu, liền ra khỏi phòng.
Cửa phòng đặt một chậu nước và dụng cụ rửa mặt. Khăn mặt chỉnh tê để ở một bên, trên còn có thêu hình một con chó nhỏ. Dương Thủ Văn liếc mắt nhìn một cái, thứ này chắc chắn là do Ấu Nương chuẩn bị cho hắn. Thật lạ, sao mình có thể mơ ác mộng như vậy được? Đang êm đẹp, Ấu Nương sao có thể tới giết mình được?
Hắn lại cười, cúi người xuống rửa mặt.
xi#
Cơm sáng, là hồ ma cơm tối qua còn dư lại, thêm một chén cháo nóng.
Dương Thủ Văn ăn xong điểm tâm, liền gọi Dương Thụy đến, cùng đi vào thư phòng của Dương Thừa Liệt.
- Đại huynh, Trần Nhất...
Dương Thụy hiển nhiên đã đoán được điều gì, trên đường đến thư phòng, không kìm nổi thấp giọng hỏi.
Đêm qua Dương Thủ Văn tìm y hỏi thăm về chuyện Trần Nhất, sáng sớm hôm nay chợt nghe nói Trần Nhất bị giết hại ở trong một ngõ nhỏ ở Hòa Bình phường.
Dương Thụy lại không phải người ngu, sao có thể không đoán ra điều gì xảy ra chứ?
Tuy nhiên, trong lòng lại càng thêm sợ hãi đối với Dương Thủ Văn. - Nghe nhiều, nói ít, ta không biết đệ đang nói cái gì, Trân Nhất là ai?
Dương Thủ Văn trừng mắt nhìn Dương Thụy, cũng khiến Dương Thụy trong lòng bộp một cái.
Y vội vàng nói: - Đệ chỉ là tùy tiện nói mà thôi, nghe nói đêm qua, Trần Nhất bị giết.
- Giết thì giết chứ sao, Nhị Ngũ Tử chưa bao giờ có thể có kết cục tốt, chẳng lẽ quan hệ giữa đệ và y không tồi nên có cảm giác đau lòng?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!