Nói tới đây, Dương Thừa Liệt không nhịn được day nhẹ huyệt thái dương, trên mặt càng thêm sầu khổ.
- Nhưng nếu như vậy, lại khiến ta khổ rồi.
- Ta tuyệt đối không bỏ tam ban nha dịch đâu, nếu không sau này ở Xương bình, sẽ càng khó sống yên. Cho nên, mặc kệ như thế nào, ta cũng sẽ đấu đến cùng với Lư Vĩnh Thành. Tuy nhiên....
Dương Thừa Liệt thở dài, nhìn Dương Thủ Văn, lại nhìn Dương Thụy.
- Ta nhất định phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, cho nên ta muốn con đi Huỳnh Dương.
- Hả?
Dương Thụy thất thanh, kinh ngạc nhìn Dương Thừa Liệt:
- Cha cho đại huynh đi Huỳnh Dương làm chỉ?
Dương Thừa Liệt không để ý Dương Thụy, mà nhìn Dương Thủ Văn nói:
- Ta muốn con đi Huỳnh Dương tìm cậu con, xin cậu con nghĩ cách thu nhận và giúp đỡ.
- Cậu của đại huynh? Dương Thụy vẻ mặt mờ mịt, quay đầu nhìn Dương Thủ Văn.
Thân thế của Dương Thủ Văn, ngoại trừ phụ tử Dương Thừa Liệt và Dương Thủ Văn ra, cũng chỉ có Dương Đại Phương đã mất biết.
Dương Thụy chưa bao giờ biết, đại huynh nhà mình còn có cậu.
Nghe ra ý tứ trong lời nói của cha, cậu của đại huynh hình như rất có quyền thế.
Dương Thủ Văn mày nhăn lại, ánh mắt sáng ngời, chăm chú nhìn Dương Thừa Liệt.
Thật lâu sau, hắn đột nhiên nói:
- Cha, con không đi.
- Vì sao?
~ Tình hình bây giờ của cha không tốt, con càng không thể rời khỏi... Cha đừng nói, hãy nghe con nói hết. Tâm ý của cha, con biết, con vô cùng cảm kích. Nhưng vấn đề là, nếu con rời khỏi, bên cạnh người còn có người đáng tin cậy sao?
=1UGL..
- Cha đừng nói với con là Nhị Lang.
Dương Thủ Văn không đợi Dương Thừa Liệt mở miệng, lập tức liên ngắt lời ông.
- Sự thông minh của Nhị Lang, con không thể phủ nhận.
- Nhưng vấn đề là, Nhị Lang tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện căn bản không thể giúp cha. Hơn nữa nó ở ngoài sáng, tất cả mọi người sẽ theo dõi nó, cho nên căn bản không thể làm việc. Con mặc dù bất tài, lại có vài phần cậy mạnh, càng sẽ không có người quan sát con.
- Cha ở ngoài sáng, con ở trong tối... xử lý vài chuyện bẩn thỉu, sẽ không có ai để ý đến.
- Con ở lại, để Nhị Lang đi Huỳnh Dương. Nếu cậu đồng ý nhận chúng ta, Nhị Lang đi cũng như vậy thôi; Nếu cậu không muốn nhận, cho dù con đi cũng vô dụng. Cha, cha đã từng nói chúng ta là người một nhà. Cho dù cậu nhận con, con một mình ở Huỳnh Dương cũng sẽ không vui vẻ. Cho nên, con
bất hiếu, chuyện này không thể nghe theo lời cha.
Dương Thụy ở bên cạnh trợn mắt há mồm, y không ngờ tới, đại huynh nói chuyện sẽ thẳng thắn như vậy.
Nhìn Dương Thủ Văn, lại nhìn Dương Thừa Liệt.
Dương Thụy rốt cục ý thức được, đại huynh nhà mình không giống như y tưởng tượng. Đại huynh tuyệt đối có chuyện giấu y.
- Con đứa nhỏ này, lúc nào rồi mà còn cố chấp như vậy?
Dương Thừa Liệt giận tím mặt, nhưng Dương Thủ Văn lại không nhượng bộ chút nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn Dương Thừa Liệt: - Nếu con còn đần độn, cha đưa con đi con sẽ không oán hận câu nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!