Từ lúc tỉnh táo đến nay được khoảng gần một tháng rồi.
Dương Thủ Văn phát hiện mình càng ngày càng giống một bảo mẫu. Phải giúp cha ổn định thế cục, phải trấn an trái tim dễ vỡ của mẹ kế, phải dỗ dành khuyên nhủ muội muội của mình, còn phải thường xuyên chỉ dẫn cho đệ đệ Dương Thụy này.
Thấy Dương Thụy không vui, Dương Thủ Văn sao có thể không rõ vấn đề được.
- Cha cũng vậy, ta cũng thế, chưa bao giờ coi thường đệ.
- Vậy vì sao lúc này, để cho đệ đi Huỳnh Dương? Đại huynh, đệ cũng là người Dương gia, đệ muốn giải quyết khó khăn giúp cha.
Dương Thụy không đợi Dương Thủ Văn nói xong, liền giành nói trước.
Dương Thủ Văn cười nói:
- Vậy đệ có thể giúp cha làm cái gì?
- Đệ...
- Luận võ công, đệ không bằng ta, luận kiến thức, đệ cũng không bằng †a, càng không cần nói đến tuổi tác, đệ so ra nhỏ hơn ta nhiều lắm. Đệ bây giờ văn võ đều không có gì, có thể giúp cha điều gì? Chẳng nhế cả ngày làm chân chạy chính là giải quyết khó khăn?
Lời kia vừa thốt ra, Dương Thụy lập tức ngậm miệng.
Trên mặt lộ ra vẻ chán nản, y cúi đầu, yên lặng không nói.
- Nhị Lang đệ rất thông minh.
Dương Thủ Văn giơ tay xoa đầu Dương Thụy:
- Nhưng bây giờ không phải lúc đệ phát huy tài hoa. Xương Bình quá nhỏ, căn bản không có không gian cho đệ phát huy tài hoa. Ta muốn đệ đi Huỳnh Dương, một mặt là hi vọng đệ đến xin sự trợ giúp của Trịnh gia Huỳnh Dương giúp cha, ngoài ra cũng là suy nghĩ vì tương lai của đệ.
- Quân không thấy, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường.
- Đệ chưa đọc vạn cuốn sách, vì sao không đi ngàn dặm đường để lĩnh hội phong cảnh các nơi? Đợi qua vài năm, đệ lớn rồi, cho dù đệ không muốn giúp cha giải quyết khó khăn, ta cũng sẽ không cho đệ tiếp tục tiêu dao khoái hoạt nữa.
- Nhưng Trịnh gia Huỳnh Dương kia...
Dương Thủ Văn ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:
- Đối với tình hình của Trịnh gia Huỳnh Dương, nói thật ta cũng không hiểu biết lắm.
- Đệ cũng biết, ta chưa từng gặp cậu của ta, cũng không biết cậu có quyền nói chuyện trong Trịnh gia hay không. Lần này cho đệ đi, càng nhiều là vì giúp đệ mở mang kiến thức. Về phần Xương Bình, cũng không khó khăn giống như đệ suy nghĩ đâu.
- Cha tốt xấu gì cũng làm Huyện Úy mười mấy năm, Lư Vĩnh Thành cho dù có chút thủ đoạn, cũng sẽ không làm quá tuyệt tình. Chỉ cần y có chừng mực, cha còn có đường sống. Dầu gì, chúng ta rời khỏi Xương Bình, vẫn có thể sống rất tự do tự tại.
Dương Thủ Văn nói xong, nhìn chằm chằm Dương Thụy.
Nụ cười trên mặt dần biến mất, hắn nắm bờ vai Dương Thụy, trầm giọng nói:
- Nhị Lang, cha và ta coi trọng tương lai của đệ, chứ không phải là hiện tại.
- Lời, ta cũng nói nhiều như vậy rồi, đệ suy nghĩ kĩ đi. - Nếu đệ vẫn cố chấp muốn ở lại, ta sẽ đi khuyên cha. Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Một bước, hai bước, ba bước... Dương Thủ Văn trong lòng tính toán thời gian.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!