Võ Tắc Thiên cũng là thực sự sợ những dân tộc tái ngoại này, do đó đã sai Hoài Dương Vương Võ Diên Tú, cũng chính là con của Võ Thừa Tự đi
sứ Hắc Sa.
Khi Võ Diên Tú ra khỏi Phi Hồ, chính là ngày Dương Thủ Văn bị sét đánh.
Nghe thấy Dương Thừa Liệt nói như vậy, Dương Thủ Văn liền ý thức được, thời đại mà hắn đang sống không tốt đẹp như vậy.
Hay nói một cách khác, thời đại này lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh!
Thấy Dương Thủ Văn không nói gì, Dương Thừa Liệt lại thở dài.
– Ta nói với con những lời này, không phải là muốn làm con sợ, chỉ là muốn cho con biết, tình hình hiện tại của chúng ta không được tốt lắm.
Lần này Xương Bình xảy ra án mạng, dường như khiến cho người ta đoán không ra.
Ta tới Cô Trúc, một mặt là muốn giao lưu với quan phủ nơi này, mặt khác cũng là hy vọng có thể tìm thấy một vài manh mối. Nếu ta là Liêu tử, ta sẽ ẩn thân ở đây. Bởi vì ở đây khắp nơi đều là người Hồ, căn bản không tìm ra được manh mối gì-
Dương Thủ Văn ngẩng đầu lên, khẽ nói:
– Cha, con sai ròi!
– Nhưng, hôm nay còn làm rất tốt.
Đại trượng phu luyện được võ nghệ là phải
có chính khí, vì dân trừ hại. Lục Châu, người con gái đó quả thực rất tốt, chỉ tiếc là chết như vậ … được rồi, không còn chuyện gì nữa, con đi tắm cho chú chó đi, ta sẽ cho người chuấn bị cơm tối.
-Vâng!
Dương Thủ Văn khom người lĩnh mệnh, sau đó dẫn Sửu Nha Đầu tới cạnh một con suối bên ngoài trướng, tắm rửa sạch sẽ cho nó.
Sửu Nha Đầu sợ là đã lưu lạc ở đây không ít thời gian rồi, nó rất bấn.
Dương Thủ Văn tắm rửa sạch sẽ cho nó. Nó nhảy lên trên bờ rùng mình một cái, bọt nước bắn ra, làm ướt quần áo của Dương Thủ Văn, khiến cho Dương Thủ Văn bật cười ha hả.
Đêm nay bình yên vô sự, Dương Thủ Văn hiếm khi ngủ được ngon giấc.
Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, hắn đang chuấn bị rời khỏi giường, bỗng nghe thấy ngoài trướng vang lên tiếng bước chân, tiếp theo đó còn có người dùng tiếng Đột Quyết nói chuyện bên ngoài.
Dương Thừa Liệt kêu ngồi xuống, liếc nhìn Dương Thủ Văn, liền bước nhanh ra ngoài.
Dương Thủ Văn theo sát phía sau, khi bước tới cửa, phát hiện ra Sửu Nha Đầu đang từ từ nằm
xuống.
Ngao Mông cổ không thích sủa, nhưng tính cảnh giác rất cao, một khi phát hiện có điều khác thường, nó sẽ mai phục trước, chuấn bị đánh lén.
Gia hỏa này, thật đúng là ứng với câu nói: Chó biết nói sẽ không cắn người.
Nếu để ở trong nhà, tuyệt đối là cao thủ trông nhà.
Dương Thủ Văn ra hiệu cho Sửu Nha Đầu tiếp tục nằm xuống, sau đó liền bước ra khỏi trướng.
Bên ngoài trướng, một làn sương dày đặc.
Dương Thủ Văn mơ hồ nhìn thấy ở gần đó, Dương Thừa Liệt sau khi nói chuyện với một người, liền quay người đi về.
– Cha, người của cha?
Dương Thừa Liệt không trả lời mà liếc nhìn hắn một cái, khẽ nói:
– Hủy Tử, vào trong nói chuyện.
Trong lòng Dương Thủ Văn bỗng trầm xuống, có một dự cảm không tốt.
Hắn lại đi vào trong trướng, thấy Dương Thừa Liệt châm đèn sáng lên, ngồi trên giường, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
– Vừa nhận được tin, người mà hòm qua con
bắt được, đã chết trong nha môn rồi.
– Cái gì?
Trong lòng Dương Thủ Văn bổng thấy kinh ngạc, theo bản năng nhổm người lên đứng dậy.
– Ngồi xuống!
Dương Thừa Liệt trừng mắt nhìn, trầm giọng nói:
– Chút chuyện như vậy cũng đã luống cuống tay chân rồi, sau này làm sao làm được việc lớn chứ? Chết một người mà thôi, có chuyện gì đâu chứ! Nhưng người này vừa chết, cũng chứng tỏ cái chết của Lục Châu khả năng không đơn giản như trong tưởng tượng của ta. Từ hôm qua tới giờ, đã xuất hiện ba vụ án, e là….
Hủy Tử, mau thu dọn chút đi, chúng ta chuấn bị quay về.
– Bây giờ sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!