Dương Thụy đỏ mặt, vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Nhưng dáng vẻ ‘giấu đầu lòi đuôi’ kia đã phản ánh nội tâm của y, khiến Dương Thủ Văn phá lên cười.
Hai huynh đệ đi vào hậu viện, Dương Thủ Văn thấy Dương Mạt Lỵ ngồi ở cửa phòng của một gian phòng, đang cúi đầu lau y chùy trong tay. Nghe tiếng bước chân, Dương Mạt Lỵ ngẩng lên, thấy Dương Thủ Văn, trên gương mặt thật thà chất phác kia lập tức nở nụ cười tươi.
– A Lang, cậu đã đến.
Dương Mạt Lỵ đứng lên, Ồm Ồm nói.
Có thể nhìn ra gã rất vui.
Dương Thủ Văn cười tiến lên, vỗ vào cánh tay của gã.
– Mạt Lỵ, lần này vất vả cho ngươi rồi.
– Là Dương Mạt Lỵ.
Dương Thủ Văn còn chưa nói hết, Dương Mạt Lỵ đã nghiêm trang nhắc nhở hắn.
-Đúng, là Dương Mạt Lỵ, Dương Mạt Lỵ.
Dương Thủ Văn cười, đồng thời quay lại liếc nhìn Dương Thụy một cái.
-Đại huynh, huynh nhìn đệ làm gì?
– Đệ năm nay mười ba?
-Sắp mười bốn rồi!
Dương Thụy ưỡn ngực, hơi có chút đắc ý trả lời.
– Mạt Lỵ năm nay vừa mới mười ba.
Dương Thủ Văn ngẩng đầu nhìn Dương Mạt Lỵ, sau đó lại cúi đầu nhìn nhìn Dương Thụy, đột nhiên cười ha ha, cất bước đi lên cửa hiên.
Dương Thụy ban đầu không hiểu được ý của Dương Thủ Văn, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lập tức hiểu ra.
Đây rõ ràng đang cười nhạo mình thấp chứ gì?
Trong lòng tựa như có ngàn câu mắng chửi gào thét, Dương Thụy chôn chân tại chỗ, nhìn Dương Mạt Lỵ cao hơn mình một cái đầu, đột nhiên nói với Dương Mạt Lỵ:
– Mạt Lỵ, nếu hàng ngày ta ăn nhiều như ngươi, tuyệt đối sẽ cao hơn ngươi.
Dương Mạt Lỵ cũng không rõ huynh đệ
Dương Thủ Văn cười cái gì, nghe Dương Thuỵ nói
vậy, gã ngớ ra, nghiêm túc trả lời Dương Thụy:
– Ta tên Dương Mạt Lỵ, là Dương Mạt Lỵ, không phải là Mạt Lỵ. Nhị Lang đã gọi sai rồi.
Đúng là ngày chó chết mà!
Nhìn thái độ nghiêm trang của Dương Mạt Lỵ, Dương Thụy lại không phản bác được.
Mình thật sự bị bệnh đần độn rồi, còn bệnh nặng hơn cả gã nữa, bị lan truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười mất…
Cửa phòng khép hờ.
Dương Thủ Văn đi tới cửa, khẽ gõ.
– Là Hủy Tử đúng không?
Từ trong nhà vọng ra thanh âm của Dương Thừa Liệt, hơi khàn khàn.
Dương Thủ Văn vội vàng nói:
-Đúng là con ạ.
-Vào đi.
Dương Thủ Văn vội vàng kéo mở cửa phòng, đi vào.
Trong phòng ánh sáng thông thấu.
Dương Thừa Liệt nằm nghiêng ở trên giường, bên dưới là tấm đệm chăn rất dày, người mặc một bộ hãn sam màu xanh nhạt. Nửa vạt áo mở, lộ vết thương được quấn băng vải trên người.
ông thấy Dương Thủ Văn lập tức mỉm cười ôn hoà.
– Hủy Tử, mau tới bái kiến huyện tôn đi.
Trên chiếu ngồi ngay bên cạnh Dương Thừa Liệt có một người đàn ông trang nghiêm ngồi đó. Đầu ông ta kẹp khăn vấn đầu, mặc áo xanh, hình thế hơi béo, nhưng không mất khí chất nho nhã.
Nhìn tuổi đoán chừng ông ta ba mươi, có hàm râu ngắn tinh tế, nụ cười tao nhã trên mặt.
Huyện tôn?
Ông ta chính là Huyện Lệnh Vương Hạ nhậm chức ba năm nhưng lại chưa bao giờ về nhà thăm người thân đó ư?
Dương Thủ Văn không biết vị Huyện lệnh Vương Hạ này, nhưng đã từng nghe Dương Thụy nhắc đến, ông ta xuất thân danh môn vọng tộc, là con cháu họ Vương Thái Nguyên.
Nói đến họ Vương Thái Nguyên, đây chính là được đứng trong hàng Ngũ họ thất tông nối danh cùng với Trịnh thị Huỳnh Dương thuộc quê của mẫu thân Dương Thủ Văn… Dù những năm gần đây dưới sự chèn ép của Thánh mẫu thần hoàng Võ Tắc Thiên, lực ảnh hưởng của ngũ họ thất tông đã bị suy yếu, nhưng đổi với rất nhiều người mà nói, Vương thị Thái Nguyên hay Trịnh thị Huỳnh Dương cũng đều cao không thể với tới.
Tuy nhiên, Dương Thủ Văn lại cảm thấy, vị Vương Huyện lệnh này mang đến một cảm giác rất khó diễn tả.
Hắn vội vàng khom mình thi lễ:
– Thảo dân bái kiến lão phụ mẫu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!