- Ấu Nương không buồn ngủ sao?
- Không buồn ngủ!
Ấu Nương nằm xuống bên cạnh Dương Thủ Văn, hai mắt lấp lánh ánh cười, giống như là hai hình trăng lưỡi liềm vậy.
Dương Thủ Văn xoa xoa khuôn mặt nàng, khẽ nói:
- Nếu không buồn ngủ, Ấu Nương ngồi ở đây chơi với Hủy Tử ca ca. Chờ sau khi Hủy Tử ca ca làm xong việc sẽ kể chuyện hầu tử cho Ấu Nương nghe, được chứ?
- Ưm!
Ấu Nương gật đầu, nghiêm túc nói:
- Ấu Nương rất ngoan, Hủy Tử ca ca làm việc đi, Ấu Nương chờ Hủy Tử ca ca.
- Được!
Dương Thủ Văn mỉm cười, lại xoa xoa khuôn mặt Ấu Nương, sau đó trải một tờ giấy ra.
- Hủy Tử ca ca, Ấu Nương mài mực.
- Hở?
- Trước đây ông còn sống, Ấu Nương thường xuyên mài mực cho ông.
Dương Thủ Văn thật ra đã quên mất, Dương Đại Phương kiến thức không thấp, bao gồm cả Dương Thừa Liệt đều dường như có thể hiểu biết chữ nghĩa, hơn nữa còn có chút tài năng. Cũng bình thường, mẹ ruột của Dương Thủ Văn là con cháu họ Trịnh Huỳnh Dương. Nếu Dương Thừa Liệt một chữ bẻ đôi cũng không biết, cũng không thể cưới được mẹ của Dương Thủ Văn.
- Nói như vậy, Ấu Nương cũng biết chữ?
- Ừ!
Ấu Nương vừa mài mực vừa kiêu ngạo đáp lại:
- Ông cũng đã từng dạy Ấu Nương. Ấu Nương biết khá nhiều chữ, còn có thể biết được nghìn chữ.
Nha! Dương Thủ Văn quả thực có chút kinh ngạc.
Nghìn chữ ở hậu thế là nền tảng vỡ lòng rồi, ba trăm nghìn đáng được gọi là người hiểu biết rồi.
Nhưng, trong thời đại tây phong hưng thịnh, người có thể hoàn chỉnh dưới nghìn chữ đã không nhiều, chí ít Dương Thủ Văn cũng chưa tới. Mà ở thời đại này, mặc dù nghìn văn tự là đọc được sách báo vỡ lòng rồi, nhưng có thể tụng được nghìn văn tự chí ít cũng là trình độ tiểu học. Dương Thủ Văn không kìm nổi liền giơ ngón tay cái về phía Ấu Nương, cũng khiến cho nụ cười của Ấu Nương càng rạng rỡ hơn.
Bên ngoài nhà, Dương Thị nhẹ nhàng rời đi.
Ấu Nương chạy đi tìm Dương Thủ Văn, bà đương nhiên là biết rồi.
Vốn sợ Ấu Nương quấy rầy Dương Thủ Văn, nhưng nghe cuộc đối thoại trong phòng bà cũng đã yên tâm rồi. Quay trở về phòng mình, bà lấy kim chỉ ra làm việc. Đối với Dương Thủ Văn, Dương Thị không cần phải đề phòng. Mặc dù nói nam nữ có sự khác biệt, nhưng trong lòng, Dương Thị khó có thể không nghĩ tới có một ngày nào đó nếu Dương Thủ Văn cưới Ấu Nương, dù sao hai người lớn lên từ nhỏ bên nhau, một tên ngốc và một tiểu nha đầu, dù không biết chuyện nam nữ, nhưng tình cảm quả thực là thân thiết.
Dương Thủ Văn cầm bút lông lên, chấm vào nghiên mực, lại điều chỉnh đầu bút lông, đặt lên giấy viết ba chữ “Thanh Bình Điệu”.
Thanh Bình Điệu là từ bài nhạc phủ.
Tống Thị có lòng muốn đưa rượu lên tầm cao mới, đó chính là một cái tên đầy đủ mới được.
Cái gì là “xuân”, “huyết” Dương Thủ Văn đều không thích. Nhưng nếu đổi lại là một từ bài, cũng có lẽ còn tốt hơn.
- Ấu Nương, biết ba chữ này chứ?
Ấu Nương tiến lại gần, có chút khó khăn nói:
- Thanh – Bình – Điệu … là Thanh Bình Điệu. Hủy Tử ca ca viết chữ có thể sánh với ông đó.
Chữ của Dương Đại Phương thế nào?
Dương Thủ Văn không rõ lắm.
Chỉ là sau khi kiếp trước hắn bị liệt, đã từng chuyên môn luyện qua thư pháp, đặc biệt là chữ khải, ngay từ đầu đã vẽ thiệp Nhan Chân Khanh rồi. Sau đó hắn lại vẽ Liễu Công Quyền, cho nên trong thư pháp có Nhan Chân Khanh dùng nét thô to, thể hiện nét tự nhiên, lại có Liễu Công Quyền góc cạnh rõ ràng, thể hiện rõ khí chất. Khi đó đã từng có người bạn nói, thư pháp của hắn đặc biệt lột tả được tinh túy của nhan gân liễu cốt, tiếc là hắn vẫn mãi nằm liệt trên giường, chưa bao giờ thể hiện thư pháp của mình với đời.
Giờ là năm đầu Thánh Lịch.
Nhan Chân Khanh phải 11 năm sau mới sinh ra, còn Liễu Công Quyền thì….
Phong cách nhan gân liễu cốt chưa xuất hiện ở thời đại này. Về phần sau khi Dương Thủ Văn viết ra ba từ bằng chữ khải, Ấu Nương tấm tắc kêu kỳ lạ.
- Hi hi, thật tinh mắt.
Dương Thủ Văn đưa tay ra véo mũi Ấu Nương, khẽ nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!