- Hai chữ số này có nghĩa là tám và mười. Đây là tám và 26. Còn cái này là 28... nhiều tám quá. Đại huynh, những con số này là có ý gì? Còn có tấm địa đồ này, ta hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.
- Đệ đã nhìn thấy rồi?
- Vậy đệ mau nghĩ đi, đã nhìn thấy ở đâu rồi?
Dương Thụy gãi gãi đầu, trầm tư suy nghĩ.
Còn ở bên kia, Dương Mạt Ly dường như đã bị mọi người lãng quên, không nhịn được bèn lên tiếng:
-A Lang, chùy chùy... ta đói rồi.
Xem ra thì khóc cũng mất sức, nếu không thì con người này ăn hết hai cái bánh lớn, cũng khoảng gần một cân rồi, sao lại vẫn còn kêu đói bụng được. Dương Thủ Văn liền bước tới, ngồi xổm trước mặt Dương Mạt Ly, đặt chiếc chùy sắt vào †ay y.
- Dương Mạt Ly, không được khóc nữa.
Ngươi xem, A Lang đã làm ảo thuật sửa cái chùy cho ngươi rồi mà.
- Được!
Dương Mạt Ly liền ngừng khóc, mắt nhấp nháy nhìn Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn liền đưa chiếc chùy tới, sau đó liền vung lên hai cái, chuyển về phía Dương Mạt Ly nói:
- Ngươi cầm đi chơi trước đi, lát nữa A Lang sẽ sửa lại cho ngươi, sẽ không đứt nữa đâu.
- Ừ, Dương Mạt Ly biết rồi ... Nhưng, Dương Mạt Ly vẫn đói. - Thím à, trong bếp còn bánh không? Dương Thủ Văn bất đắc dĩ đứng lên, đi về phía nhà bếp gọi lớn.
Liền thấy Dương Thị cầm ra một cái rổ, bên trong có năm sáu chiếc bánh hấp, ngoài ra còn có hai quả trứng đã luộc chín rồi.
- Hủy Tử đói rồi sao?
Đây rõ ràng là bữa sáng của Dương Thủ Văn, nhưng thấy bộ dạng đáng thương của Dương Mạt Ly, Dương Thủ Văn thở dài đưa cái rổ cho nó.
Chẳng trách Nguyên Huân Vũ nóng thế này mà cũng đưa tên tiểu tử này ra ngoài, có lẽ là ở lại Cô Trúc, với lượng cơm của nó, Nguyên Huân Vũ cũng cảm thấy có áp lực. Dương Thủ Văn vẫn luôn cảm thấy mình ăn rất tốt, nhưng so với Dương Mạt Ly thì chẳng đáng gì cả.
- Này này này, đừng có ăn cả vỏ chứ... phải lột vỏ ra rồi mới ăn chứ.
Dương Mạt Ly nhận lấy chiếc rổ, cầm quả trứng gà lên định nhét vào trong miệng.
Dương Thủ Văn liền ngăn nó lại, có chút dở khóc dở cười nói:
- Cái này phải lột vỏ.
Nói xong, hắn liền bóc vỏ trứng ra, để lộ quả trứng gà trắng bóc. Dương Mạt Ly liền nhận lấy quả trứng gà, nhìn Dương Thủ Văn, do dự một lát liền từ từ nhét vào trong miệng. Lát sau, nó lại nhếch miệng lên cười, nói cộc lốc:
-A Lang, ăn ngon quá.
- Ừ, ăn ngon thì ngươi ăn nhiều chút đi.
Mẹ nó, câu này sao nghe lại có chút hơi quen tai nhỉ?
Dương Thủ Văn an ủi Dương Mạt Ly, lúc này mới đứng lên nhìn về phía Dương Thụy.
- Đại huynh, ta nhớ ra rồi... đây là địa đồ Phi Hồ.
-Phi Hô?
- Ồ, Phi Hồ không phải ở gần, hình như là ở bên phía Định Châu, năm ở phía †ây nam Xương Bình, hình như là rất xa.
- Đệ nói là Phi Hồ Quan? - Ồ, chính là Phi Hồ Quan. Dương Thụy liền gật đầu.
- Ta nhớ có một lần khi tới tặng quà cho huyện tôn, nhìn thấy trong phòng ông †a có một tấm địa đồ tương tự.
Khi đó ta còn hỏi huyện tôn, đây là đâu? Huyện tôn nói là Phi Hồ.... Ông ta còn nói cái gì mà nước xa không cứu được lửa gần, dù sao thì ta cũng nghe không hiểu được.
Dương Thủ Văn không khỏi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại Vương Hạ là đệ tử Thái Nguyên Vương thị, tầm nhìn đương nhiên là khác với mọi người rồi. Mặc dù ông ta chỉ là Huyện lệnh Xương Bình, nhưng xem được địa đồ Phi Hồ cũng không phải là không được, chỉ không hiểu câu nói đó của ông ta, nước xa không cứu được lửa gần là có ý gì?
Chuyện này không liên quan gì tới Dương Thủ Văn.
Hắn quan tâm là tấm địa đồ này có phải chính là cơ mật liên quan tới chuyện Lục Châu bị giết hại hay không?
- Nhị Lang, chuẩn bị ngựa.
-Hả?
- Chúng ta lập tức quay về thị trấn, giao cái này cho cha.
Dương Thủ Văn không giải thích nguyên nhân, Dương Thụy càng không hỏi.
~A nương, hôm nay mọi người không nên đi ra ngoài, ta sẽ để Mạt Ly ở lại bảo. vệ nơi này.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!