– Ưm ưm ưm, muội muốn nghe hầu tử từ Ngũ Chỉ sơn xuống.
– Được, hôm nay chúng ta sẽ khiến cho hầu tử khó thoát.
Dương Thủ Văn nói xong, liền bước nhanh như chạy ra ngoài.
Dương Thụy cũng đã chuẩn bị xong ngựa. Dương Thủ Văn và y nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa chạy về phía thị trấn.
Lệnh giới nghiêm của huyện Xương Bình vẫn chưa bãi bỏ, thậm chí còn nghiêm khắc hơn cả hôm qua.
Gác cống vẫn là chu Thành.
Thấy Dương Thủ Văn và Dương Thụy tới, y cũng không ngăn lại, trực tiếp cho người di dời trạm kiểm sát để hai người đi qua.
– Dựa vào cái gì mà họ không phải kiểm tra cũng được đi qua?
Đám người đã chờ ở ngoài thành nửa ngày liền bất mãn hô lên.
Vẻ mặt Chu Thành trầm xuống, bước lên tung một cước đá người đó văng ra.
– Đó là hai vị công tử của Dương Huyện úy, kêu cái gì chứ?
Nói xong, y khoát tay, hai dân tráng liền bước lên phía trước.
– Kiểm tra kỹ cho ta, ta nghi ngờ trên người của người này có mang hàng cấm.
– Oan uống, oan uống ….
Người đó la lớn nhưng không có ai ra mặt ngăn cản.
Đúng vậy, hai vị công tử của Huyện úy vào thành, những tráng dân đó là lính tốt, có gì mà dám ra mặt ngăn cản chứ?
Dương Thủ Văn không hiểu bởi vì hắn có quan hệ với Dương Thụy, vì thế cho nên có người gặp xui xẻo. Nhưng cho dù là hắn biết cũng không thể chú ý tới được, trên đời này chưa bao giờ có thuyết công bằng gì hết, kiếp trước hắn sớm đã hiểu được đạo lý này rồi.
Chẳng phải có câu, đầu thai là một kỹ thuật sống sao?
Hắn dẫn Dương Thụy đi thẳng tới Dương phủ. Nhưng sau khi tới Dương phủ lại phát hiện ra Dương Thừa Liệt không có nghỉ ngơi trong Dương phủ.
Vừa sáng sớm, ông đã nhận được tin ở ngoài thành phát hiện ra một số người khả nghi xuất
hiện.
Dương Thừa Liệt mang theo vết thương cùng Quản Hố đi ra khỏi thành.
Sau khi Dương Thủ Văn biết tin cũng không khỏi nhíu chặt mày.
– Hay là đệ ở nhà chờ cha, ta tới nha huyện.
Nếu cha quay về, đệ tới nha môn tìm ta. Nếu cha đi thẳng tới nha môn, ta sẽ giao đồ cho cha, chúng ta sẽ cùng quay về.
Dương Thụy ngẫm nghĩ một hồi, liền đồng ý.
Dương Thủ Văn lại một lần nữa lên ngựa, sau khi rời khỏi Phan Nhân Lý, đi thẳng tới nha huyện.
Hắn không đi vào nha huyện, mà tới một quán rượu gần nha huyện ngồi.
Từ cửa số của quán rượu nhìn ra ngoài, đúng lúc có thể nhìn rõ nha huyện. Nếu Dương Thừa Liệt quay về, hắn có thế nhìn thấy ngay. Hắn liền gọi ra hai món, lại gọi thêm một vò rượu. Tuy nhiên, rượu đó Dương Thủ Văn chỉ uổng một ngụm liền đặt xuống ngay, hắn đã ủ ra loại Thanh Bình Điệu, loại rượu ven đường này thật sự hắn không thế nuốt trôi được.
Vừa ăn thức ăn, hắn vừa nhìn ra bên ngoài.
Đúng lúc này, một người đàn ông bỗng nhiên ngồi xuống trước mặt hắn.
– Huynh đài hình như đang có tâm sự?
Dương Thủ Văn sửng sốt, nhìn về phía đối phương.
– Đừng hiểu lầm, sau khi ta vào đây nhìn thấy huynh đài liền đi thẳng tới nha môn xem, nghĩ chắc là gặp chuyện rắc rối rồi, muốn tìm người để khơi thông.
Dương Thủ Văn liền hiếu ý của đối phương, nói vậy tất đây là một lái buôn rồi?
Hắn vừa định mở lời, lại nhìn thấy người đó nhìn ngang nhìn dọc, khẽ nói:
– Nếu huynh đài muốn tìm người trong nha môn để khơi thông, ta thật ra có một số quan hệ. Ta có một người bạn, là công tử của Dương Huyện úy. Nhưng gần đây y có chút căng thẳng, cho nên đã nhờ ta giúp đỡ…. Ngươi xem, ngươi có rắc rối, lại không có đường vào nha môn, còn Dương công tử thì sao? Trong nha môn ngựa quen đường cũ, phụ thân hắn ta lại là Huyện úy, có chuyện gì hắn ta đều có thể giúp ngươi….
Ha ha, ngươi chỉ cần tiêu chút tiền là có thể giải quyết rắc rối rồi.
Còn Dương công tử, chẳng qua là tiện tay mà thôi, cũng có thế đáp ứng được nhu cầu của ngươi…. Nếu ngươi có lòng, chúng ta có thể nói chuyện chi tiết.
Công tử của Dương Huyện úy?
Thằng cha này thoạt nhìn không nhận ra mình là ai?
Mắt Dương Thủ Văn nheo lại, trầm giọng nói:
– Ta nghe nói Dương Huyện úy có hai người con trai, lại không biết ngươi nói là vị nào?
– Ha ha, còn có thể là vị nào chứ? Đương nhiên là Dương nhị công tử rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!