Một người, năm chó ngồi trên sân, Ấu Nương ôm đầu gối quay đầu cười nói với Dương Thủ Văn:
– Hủy Tử ca ca, mau nhìn đi!
Ánh chiều tà chiếu vào trong dãy núi, làm cho Hổ Cốc Sơn như được phủ một chiếc áo khoác kim tuyến màu đỏ.
Ấu Nương chỉ vào một ngọn núi cách đó không xa, cười tủm tỉm nói:
– Hủy Tử ca ca, huynh nhìn ngọn núi kia đi, có một ông lão có đôi lông mày rất dài.
Nhìn về phía tay Ấu Nương chỉ, chỉ thấy qua khe Tước Nhi, có một ngọn núi.
Ngọn núi kia chập chùng, nổi lên một đôi lông mày dài. Còn cả ngọn núi, như lời Ấu Nương nói giống như một ông lão có lông mày dài… Có lẽ là La hán Trường Mi?
Dương Thủ Văn giật mình lạnh run như nghĩ đến điều gì đó.
La hán Trường Mi, La hán Trường Mi.
La hán Trường Mi này, có thế không phải là người, cũng không phải là một địa điểm cụ thể mà chỉ là nói đến tượng La Hán Trường Mi. về phần Trường Mi sơn lĩnh mà Ấu Nương nhìn thấy,
Dương Thủ Văn đã cho vào loại trừ! Người chết chưa quen chỗ này, thậm chí không biết vị trí của chùa tiếu Di Lặc, làm sao có thế nhìn thấy Trường Mi sơn lĩnh ở chùa Tiếu Di Lặc.
La hán Trường Mi y nói có thể chỉ là nhất thời nghĩ đến.
Nói cách khác, trước đó y không đề phòng, mãi sau khi thích khách kia đuối đến y mới vội vàng tìm chỗ ấn nấp.
Như vậy nói cách khác, vật kia chắc chắn được giấu trong thiền viện.
Tâm trạng của Dương Thủ Văn lập tức phấn chấn, hắn ôm lấy Ấu Nương quay tròn tại chỗ.
Ấu Nương sợ hãi kêu lên, nhưng nàng chợt cảm nhận thấy Dương Thủ Văn đang vui, vì thế cũng không nhịn được mà cười khanh khách.
***
Có manh mối, tiếp theo là tìm kiếm.
Thiền viện này không lớn, đồ đạc cũng không nhiều, tìm ra cũng không khó.
Nhưng, không đợi Dương Thủ Văn bắt đầu điều tra, khách lại đến thiền viện. Lúc chạng vạng tối, Dương thị dẫn theo Dương Thanh Nô lên núi. Không chỉ có Dương Thanh Nô, còn có cả Tống thị và Dương Mạt Lỵ, còn dắt theo cả một con ngựa và rất nhiều đồ đạc.
– Các ngươi… sao vậy?
Dương Thanh Nô không muốn đến, cho nên sắc mặt khó coi cũng là điều có thể lý giải được.
Dù sao mới chỉ hôm qua Dương Thủ Văn vẫn còn không khách sáo với nàng ta, còn định giết nàng ta, thì sao sắc mặt nàng ta có thể tốt được.
Ngược lại là Tống thị, Dương thị còn cả Dương Mạt Lỵ sắc mặt cũng đều âm trầm, giống như có người nợ tiền họ vậy.
– Hủy Tử, con ngựa này què rồi!
-Hả?
Dương thị buồn bã nói:
– Vốn tưởng rằng con ngựa này có thế mang mấy thứ đến, không ngờ đường núi khó đi, đi qua Dương Ví Ba, con ngựa đã bị què. Thực sự rất đáng tiếc, con ngựa này nếu dắt đến chợ Xương Bình cũng phải được sáu, bảy trăm quan tiền. Bây giờ nó què rồi, bán được trên dưới 100 quan cũng khó khăn… Một tí thôi mà đã tổn thất mất bốn, năm trăm quan tiền.
Dương Thừa Liệt là Huyện úy Xương Bình, nhưng cũng không giàu có.
Tổng thị sau khi đến Dương gia chẳng khác nào cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, cũng không phân chia tài sản gì.
Bốn, năm trăm quan tiền đừng nói đối với gia
dinh Dương Thừa Liệt mà cho dù với Tống gia lúc hưng thịnh nhất cũng là một khoản tiền không hề nhỏ.
Mà Dương Mạt Lỵ lại thích ngựa, nhìn nó bị thương tâm trạng cũng không hề vui chút nào.
Dương Thủ Văn đi lên trước, nắm lấy dây cương.
– A nương, sao người cũng lên đây?
– Ta không lên sao được? Dương tấu phải đến chăm sóc con, Thanh Nô cũng muổn đi, trong nhà còn lại một mình ta lạnh lẽo biết bao.
Sao vậy, Hủy Tử con không chào đón ta sao?
Dương Thủ Văn nghe thấy vậy, vội vàng xua tay cười nói:
– A nương, nói gì vậy chứ, sao con lại không chào đón người được.
Đúng lúc, các pháp sư trong chùa chạy đi hết rồi, rộng rãi, còn rộng hơn ở nhà. Ta và Mạt Lỵ ở trong thiện phòng, người và thím, cả Thanh Nô nữa có thể ở phía sau. Trong thiền viện này, cho dù có 20 người ở đây cũng rộng rãi chán.
Thanh Nô, muội nói xem?
Đi vào thiền viện, Dương Thanh Nô tránh phía sau Tống thị, không dám lên tiếng.
Vừa nghe cáu nói kia của Dương Thủ Văn,
đầu tiên là nàng ta khẽ run rấy, sau đó rụt rè trả lời một tiếng vẻ mặt sợ sệt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!