Cũng đúng, dựa vào bề ngoài xinh đẹp xuất sắc như Đường Tô, đừng nói đàn ông, ngay cả bà ta nhìn cũng rất thích.
May mắn là Đường Tô sinh ra ở nhà họ Đường, nếu ở những gia đình bình thường, thậm chí nghèo một chút, đó chính là trò chơi của kẻ có tiền, hào môn có rất nhiều việc dơ bẩn, bá chiếm, đùa bỡn các cô gái xinh đẹp, đều xem như việc bên ngoài, càng đừng nói ngầm ở bên trong.
“Tô Tô đã về, chị Quế, có thể dọn cơm rồi.” Nói chuyện một lúc, Phương Tình dặn dò.
Ở phòng ăn, trên bàn cơm thật dài bày đầy các kiểu món ngon mỹ vị. Bởi vì Phương Tình cố ý dặn dò, đầu bếp tốn không ít tâm tư làm một bữa tiệc lớn.
“Nào, Vũ Ninh con ngồi bên này, con cùng Tô Tô hai người trẻ tuổi có thể làm quen một chút.” Ý của Phương Tình thật rõ ràng, dưới ánh mắt của Đường Tô, Hà Vũ Ninh mang theo hồi hộp nhưng không chút khách khí mà ngồi ở vị trí bên cạnh Đường Tô.
Đường Tô nhìn ánh mắt sáng ngời của mẹ, còn cười đầy ẩn ý với cô, giống như cô đã biết cái gì...
“Hai đứa trẻ ngồi cùng nhau, nhìn thôi cũng làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.”
Từ Tú Trân vui mừng mà nói. Con trai tốt nghiệp nghiên cứu sinh trở về, đã 25 tuổi. Từ mấy năm trước, bà ta đã bắt đầu giúp nó giới thiệu mấy cô gái ưu tú nhưng nó không nhìn trúng một ai. Điều kiện gì cũng có, nó xác thật ưu tú, muốn tìm một cô gái cũng ưu tú là điều không dễ dàng.
Không nghĩ tới hôm nay, nó chỉ liếc mắt mà đã có cảm tình với Đường Tô.
Cũng chỉ là Từ Tú Trân làm mẹ, xem con trai chỗ nào cũng tốt nên cảm thấy anh ta và Đường Tô rất xứng đôi mà thôi.
Vẻ ngoài của Đường Tô xuất chúng, xinh đẹp vô cùng. Nếu đặt ở trong đám người, chỉ cần thân hình da thịt trắng nõn kia đã làm người ta liếc mắt một cái là đã nhìn thấy.
Về phần Hạ Vũ Ninh, mặc dù gương mặt cũng tính là tuấn tú, ngoại hình cân đối, hôm nay mặc một bộ âu phục làm tăng khí chất quý tộc của anh ta nhưng so với vẻ bề ngoài của Đường Tô thì chỉ xem là bình thường.
“Đúng vậy, tới đây ăn cơm nào, nếu không ăn thì sẽ nguội mất.” Phương Tình hô.
Trên bàn cơm, tuy rằng không phải đều là bào ngư, nhưng cũng có rất nhiều món ăn đắt tiền. Trước kia nhìn thấy Đường Tô, Hà Vũ Ninh nhất định sẽ chế nhạo nhà họ Đường ở trong lòng rằng đúng là nhà giàu mới nổi. Nhưng lúc này, anh ta chỉ cảm thán, cũng khó trách nhà họ Đường dưỡng ra một cô gái xinh đẹp như Đường Tô.
Thấy mẹ mình Từ Tú Trân cùng Phương Tình trò chuyện, Hà Vũ Ninh kiềm chế sự phấn khích trong lòng, anh ta hơi tới gần Đường Tô, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi nghe dì Tình nói, cô ở trường học luyện nhảy?” Kỳ thật vừa rồi anh ta căn bản là không chú ý nghe Phương Tình nói về chuyện của Đường Tô, cũng chỉ nghe đến một hai câu mà thôi.
Sau khi Đường Tô đoán được kế hoạch cùng suy nghĩ của mẹ, hiện tại cô rất xấu hổ khi nhìn Hà Vũ Ninh: “Phải.”
Nếu biết cô về nhà là để gặp mặt thì nhất định cô sẽ không về.
Hà Vũ Ninh nhìn Đường Tô gần ngay trước mắt, cảm thấy cô lớn lên thật xinh đẹp.
Tay nắm chén sứ trắng thế nhưng còn muốn trắng hơn chén mấy phần, nhìn như ngọc được chạm khắc. Giọng nói nhẹ nhàng, rõ ràng. Còn có dáng người và vòng eo thướt tha, có thể là bởi vì khiêu vũ nên đặc biệt mềm mại. Vị trí của hai người cách không xa, anh ta còn có thể hơi ngửi được mùi thơm ngào ngạt trên người Đường Tô.
Ánh mắt lơ đãng ngầm di chuyển một chút, Hà Vũ Ninh không cẩn thận thấy được bắp chân thon thả, mềm mại đang ngồi khép lại, nghiêng về một bên của cô.
Trên mặt lại nóng lên, tim lại đập nhanh lần nữa.
Anh ta cảm thấy bên ngoài bịa đặt Đường Tô kiêu ngạo độc ác, tính tính không tốt thì thật nham hiểm, nếu hôm nay anh ta không đáp ứng mẹ tới nhà họ Đường ăn cơm, vậy chẳng phải là bỏ lỡ Đường Tô xinh đẹp như vậy hay sao?
“Cô muốn tham gia thi khiêu vũ sao?” Hà Vũ Ninh muốn tìm đề tài.
“Không phải, Đại hội thể dục thể thao của trường vào tháng sau, yêu cầu nhảy khai mạc.” Đường Tô gắp một khối thịt cá, đây hẳn là cá chua Tây Hồ.
Một tầng nước sốt chua ngọt màu nâu đỏ kèm theo gừng, hành, tỏi băm được rưới lên cá. Thịt cá mềm đẹp mắt, vào miệng mềm không có xương còn mang theo vị cua, quả thật chính là tươi mới, chua ngọt, ăn rất khoái khẩu.
Đường Tô ăn một miếng cá lớn với hương vị tuyệt vời.
“Đường tiểu thư, chắc là cô còn đang đi học, bây giờ là năm mấy?” Hà Vũ Ninh nhiệt tình.
“Năm nay đại học năm hai.”
Hà Ninh Vũ cười đến ôn hòa, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Đường Tô: “Tôi mới vừa tốt nghiệp ở nước ngoài trở về, nếu ở chương trình học, Đường tiểu thư có cái gì không hiểu thì có thể tới hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn anh.” Đường Tô nhợt nhạt cười, cô cúi đầu tiếp tục chuyên tâm ăn món ngon.
Mà biệt thự bên kia, Nghiêm Cảnh Dương đã rời đi, trên bàn cơm vẫn bày chén cháo thịt nạc đã nguội lạnh kia.
Ban đêm dần dần buông xuống, trên đường phố đèn neon sáng rực, người đi đường nối liền không dứt, xe trên đường như nước chảy, ồn ào huyên náo, vô cùng náo nhiệt, vầng trăng lên cao, tản ra ánh sáng lạnh, hình dạng nửa khuyết đặc biệt cô đơn.
“Nghiêm tổng.”
Trong xe, Tần Hạo đánh vỡ trầm tĩnh, anh ấy căng da đầu nhịn không được hỏi: “Anh muốn đi đâu?” Từ sau khi rời chỗ ở của tiểu thư nhà họ Đường, Nghiêm tổng lên xe chỉ nói một câu lái xe, anh ấy căn bản là không biết muốn đi nơi nào.
Lúc Nghiêm Cảnh Dương rời khỏi nhà đã thay một bộ quần áo, cũng là Đường Tô mua cho hắn, áo sơmi kẻ sọc xanh đen, một cái quần màu nâu nhạt nhàn, nhóc con có vẻ trưởng thành lại nghiêm túc, đối lập với gương mặt trắng nõn của trẻ con, đáng yêu vô cùng.
“Đi mua một chén cháo thịt nạc.” Đường Tô nấu cháo cho hắn nhưng hắn cũng không ăn, hiện tại đã đói bụng.
Tần Hạo đáp ứng, liền chạy xe theo hướng có chỗ ăn uống.
Nghiêm Cảnh Dương dựa lưng vào ghế sau đuôi xe, hai cái chân bởi vì quá ngắn nên chỉ có thể rũ ở giữa không trung. Hắn nhắm mắt lại, mày nhỏ nhíu chặt, có loại cảm giác bất lực. Hắn đã hôn Đường Tô nhưng thân thể cũng không có chút biến hóa nào.
Vậy chứng minh, âm thanh nói lời kia hoàn toàn vô dụng.
Hoặc là, vì hắn hôn Đường Tô cho nên, vô dụng?
Một ngón tay ngắn nhẹ nhàng chạm vào miệng nhỏ của mình một chút, mặt trên phảng phất còn giữ lại hơi thở mềm mại, thơm ngọt vừa rồi.
Trong đầu đột nhiên hiện lên đôi lông mi run rẩy, còn có một đôi mắt đen láy mang theo kinh ngạc của Đường Tô.
Bỗng nhiên Nghiêm Cảnh Dương mở to hai mắt, giữa mày non nớt nhíu chặt, hắn mở miệng hỏi: “Trong xe có nước không?” m thanh trẻ con lanh lảnh, giọng điệu mang theo mấy phần ảo não.
“Dạ?”
“Nước uống.”
Tần Hạo cho rằng Nghiêm tổng khát nên nhanh chóng từ lấy một chai nước khoáng chưa mở ơt bên cạnh, nhớ tới cái gì đó, anh ấy nhanh chóng hỏi: “Nghiêm tổng, cần tôi giúp anh vặn ra sao?”
“Không cần!”
Đôi mắ to tròn đen láy của Nghiêm Cảnh Dương lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ấy một cái, sau đó hai bàn tay béo nhỏ cầm chai nước khoáng, cố hết sức mà vặn cái nắp.
Hắn “Ực ực ực” mà uống mấy ngụm nước, đem hơi thở thơm ngọt còn sót lại trên môi hoàn toàn xoá đi.