Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đại mình tinh và chàng vệ sĩ

Dạ Ngân Tuyết hít thở một hơi thật sâu rồi kể cho Lăng An Vũ nghe:

“Thật ra Tạ Anh Minh là bạn trai cũ của tôi.”

Lăng An Vũ nghe cô nói Tạ Anh Minh là bạn trai cũ của cô thì anh cũng không quá bất ngờ vì anh đã sớm đoán được chuyện này:

“Rồi cô và anh ta đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì mà khiến hai người chia tay?”

“Ba năm trước, khi tôi còn du học ở Anh tôi đã gặp Tạ Anh Minh và tôi và anh ta đã yêu nhau lúc đó anh ta rất yêu thương, chiều chuộng tôi. Quen nhau hơn nửa năm ngày tôi quyết định nói cho anh ta biết thân phận của tôi, giới thiệu anh ta với ba mẹ tôi thì anh ta lại đi ngủ với người con gái khác.” Cô kể lại với giọng điệu khá buồn, đau lòng.

Lăng An Vũ nhìn thấy cô hai tay xoa xoa cánh tay của mình anh liền cởi áo khoác của mình choàng lên cho cô, cô nhìn anh rồi kể tiếp:

“Tôi không thể nào chấp nhận được chuyện này nên tôi đã chia tay với anh ta và quay trở về thành phố S mặc cho anh ta có giải thích và tìm kiếm tôi cỡ nào. Đến bây giờ, khi anh ta xuất hiện thì tôi luôn cố gắng để bản thân trở nên căm ghét anh ta hơn nhưng mỗi lần nhắc đến anh ta những kỉ niệm đẹp, đau khổ lại ùa về khiến tôi khó chịu vô cùng.”

Dạ Ngân Tuyết thở một hơi dài, mỉm cười nhạt:

“Đúng như người ta nói mối tình đầu là mối tình khiến người ta khó quên nhất, có lẽ cả đời này cũng không thể quên được.”

Lăng An Vũ vẫn cứ nhìn cô không nói gì, cô mỉm cười tươi với anh:

“Cảm ơn anh đã lắng nghe tôi nói, có anh ở bên cạnh cũng tốt thật đó bây giờ trong lòng tôi đã đỡ khó chịu hơn rồi.”

“Tôi phải cảm ơn cô mới đúng chứ vì cô chịu tin tưởng tôi kể cho tôi nghe.”

Dạ Ngân Tuyết cùng Lăng An Vũ ngồi ở đó nói chuyện được một lúc nữa thì anh đã thấy cô đã ngủ gật từ lúc nào, cô ngủ gật nghiêng đầu qua bên trái anh liền vội vã chạy qua bên trái cho cô dựa vào, anh gập thấp người xuống một chút để cho cô ngủ thoái mái hơn.

“Em cười lên rất là xinh đẹp em có biết không? Anh rất mong và muốn thấy em sẽ cười nhiều hơn nữa.” Lăng An Vũ nhìn cô với ánh mắt đầy thâm tình.

Anh khẽ vén tóc của cô ra phía sau tai, khẽ nói:

“Anh nhất định sẽ không để ai có thể làm em bị tổn thương hay đau khổ nữa anh nhất định sẽ bảo vệ cho em thật tốt.”

Đợi cho cô ngủ thật say anh cõng cô về Dạ viên, những vệ sĩ canh gác ở đó thấy anh cõng cô về thì định mở miệng hỏi liền bị anh chặn lại, nói khẽ:

“Tiểu thư đã ngủ rồi đừng làm ổn không khéo tiểu thư lại tỉnh giấc.”

Những vệ sĩ gật gật đầu, Lăng An Vũ cõng cô vào bên trong vừa bước vào Dạ Khải Hiên đã cau mày bước nhanh đến đỡ lấy cô, hỏi nhỏ:

“Tiểu Tuyết đã rời khỏi từ lúc nào vậy?”

Lăng An Vũ khẽ đáp:”Tiểu thư rời khỏi biệt thự lúc đó là gần 10 giờ, tiểu thư buồn về chuyện của Tạ Anh Minh nên mới lẻn ra ngoài đi dạo.”

Dạ Khải Hiên gật gật đầu hiểu ra anh cau mày nhìn cô:

“Con bé ngốc này vẫn chưa quên được cái tên khốn đó. Dù sao cũng cảm ơn cậu.”

Lăng An Vũ lắc đầu:”Đó là nhiệm vụ của tôi, tôi xin phép được lui ra trước.”

Dạ Khải Hiên gật đầu rồi bế cô về phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống, anh chống nạnh tỏ vẻ trách móc:

“Lúc nào cũng làm người khác lo lắng cả, đúng là đồ ngốc đến bây giờ mà còn nhớ đến tên Tạ Anh Minh kia thật tức chết đi mà.”

Dạ Khải Hiên cứ luôn miệng trách móc cô nhưng khi cô xảy ra chuyện anh là người khẩn trương, lo lắng hơn ai hết. Lúc nãy, khi qua phòng không nhìn thấy cô anh đã lo lắng đến chừng nào chút xíu nữa là đã đánh thức tất cả mọi người trong biệt thự dậy để đi tìm cô.

Dạ Khải Hiên đắp chăn cho cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng quay về phòng của mình anh đột nhiên nhớ lại ánh mắt mà Lăng An Vũ đã nhìn cô lúc đó nhìn ánh mắt thâm tình, yêu thương đó Dạ Khải Hiên liền nhận ra ngay tình cảm của Lăng An Vũ dành cho cô em gái của mình.

“Tiểu Tuyết! Giờ này mà cậu còn ngủ nữa hả? Dậy đi!” Trần Uyển Dư bước nhanh vào phòng hét lớn kéo Dạ Ngân Tuyết dậy.

“Cậu đang làm cái gì vậy? Hôm nay tớ đâu có lịch trình đâu chứ, để cho tớ ngủ đi.”Dạ Ngân Tuyết lại nằm xuống giường, nhíu mày đắp chăn ngủ tiếp.

“Cậu hãy mau thức dậy đi sắp trễ giờ đi đón Di Giai rồi đó.”

“Cái gì? Đi đón Di Giai? Cậu ấy về nước rồi sao?Tại sao tớ lại không biết gì hết vậy?” Dạ Ngân Tuyết ngồi bật dậy cô đã tỉnh ngủ hẳn.

Trần Uyển Dư chống nạnh nghiêng đầu nhìn cô:

“Cậu hãy xem lại điện thoại của mình thử xem, xem xem Di Giai đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc gọi cho cậu không được cậu ấy mới gọi cho tớ đó.”

Dạ Ngân Tuyết vội vàng lấy điện thoại quả thật là đã gọi cho cô rất nhiều cuộc, cô nhanh chóng xuống giường vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, cô cùng Trần Uyển Dư bước nhanh xuống lầu, nhìn thấy Lăng An Vũ cô kéo lấy tay của anh:

“Mau! Mau đi đến sân bay.”

Lăng An Vũ vẫn chưa định hình được chuyện gì thì đã bị cô kéo lên xe, anh bắt đầu lái xe đi đến sân bay.

Sân bay lớn nhất thành phố S

Dạ Ngân Tuyết cùng Trần Uyển Dư đứng đón, ánh mắt luôn tìm kiếm cô bạn của mình là Châu Di Giai, cô quay người qua lại thì phát hiện Lăng An Vũ đã biến mất cô khẽ nhíu đôi mày nhìn xung quanh:

“An Vũ đi đâu mất rồi? Chẳng phải lúc nãy còn đứng phía sau của tớ sao?”

Trần Uyển Dư nghe cô nói thế thì quay người lại tìm kiếm xung quanh:

“Đúng đó! Chẳng phải anh ấy mới vừa đứng ở sau lưng của cậu sao? Sao đột nhiên biến mất rồi.”

“Tiểu Tuyết! Uyển Dư!” Từ đằng xa một cô gái mặc chiếc váy suông dài bằng voan màu trắng đang vẫy tay gọi cô.

Hai người các cô quay lại Trần Uyển Dư thì vui vẻ cười tít mắt còn cô chỉ cười nhẹ bước nhanh đến ôm lấy cô bạn của mình, Châu Di Giai nũng nịu cười tươi với hai người các cô:

“Tớ nhớ hai cậu quá đi thôi.”

Trần Uyển Dư ôm lấy Châu Di Giai, đáp lại:”Bọn tớ cũng rất là nhớ cậu.”

Từ đằng xa, Châu Di Giai nhìn thấy Lăng An Vũ bước đến với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc vô cùng đẹp trai khiến cho tim cô loạn nhịp, Lăng An Vũ bước lại gần Dạ Ngân Tuyết đưa cho cô một cái hamburger, cô nhướng mày nhìn anh anh không nhanh không chậm nói với cô:

“Lúc nãy cô đi ra ngoài vẫn chưa ăn sáng nên tôi mới mua cho cô, cô hãy ăn nhẹ một chút đi rồi tôi sẽ đưa mọi người đi ăn sáng.”

Dạ Ngân Tuyết cầm lấy, Trần Uyển Dư bĩu môi nhìn hai người:

“Quan tâm ghê chưa? Sao anh không mua cho tôi một phần luôn chứ?”

“Tôi không phải là vệ sĩ của cô.” Lăng An Vũ lạnh nhạt phán một câu.

Trần Uyển Dư hừ một tiếng, bĩu môi lườm anh Dạ Ngân Tuyết sờ sờ mũi cười nhẹ.

“Tiểu Tuyết! Người này là…” Châu Di Giai tay chỉ vào anh thắc mắc, hiếu kì hỏi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận