Dạ Tử Môn
Dạ Thành Đông cùng Hạ Tử Quyên bước vào một căn phòng tối bọn người Hạo Phú nhìn thấy anh và cô ngay lập tức khom người cúi chào, Hạo Tư lên tiếng nói với hai người:
“Lão đại! Chị dâu! Hai tên này chính là người đã hại Tiểu Tuyết.”
Anh cùng cô ngồi xuống ghế đã được chuẩn bị sẵn từ trước, Hạ Tử Quyên bình tĩnh đến lạ thường cô ngồi đó không nói gì chỉ nhìn lom lom hai kẻ kia, một người đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm trên tay cầm một lọ màu trắng bước vào cúi người đưa cho cô.
Bọn người Hạo Phú cùng những thuộc hạ ở đó vừa nhìn thấy cái lọ màu trắng ấy thì đã đổ mồ hôi hột, có chút run sợ đưa dao, súng kề vào cổ họ họ cũng không thấy đáng sợ bằng cái lọ ấy. Hai người kia thấy những người có mặt sợ hãi khi thấy cái lọ ấy thì cả người cũng bắt đầu run rẩy.
” Lọ này được tôi làm ra cách đây không lâu vẫn chưa có người để cho tôi thí nghiệm đúng lúc có hai người tôi thật sự nôn nóng chờ xem lọ này khi đổ cái chất lỏng màu trắng này lên người của hai người thì sẽ như thế nào?” Hạ Tử Quyên ngắm nhìn cái lọ màu trắng ấy rồi đưa mắt nhìn hai người họ, chỉ một cái nhướng mày đã khiến cho hai người đàn ông kia sợ run lẩy bẩy.
Một trong hai người đàn ông bò đến gần cô chưa kịp nắm lấy chân của cô thì bị Dạ Thành Đông đạp văng ra, ánh mắt đáng sợ, ngữ điệu lạnh lẽo của anh cất lên:
“Tôi cho hai người hai lựa chọn một là thành thật khai ra người đứng sau bảo hai người làm chuyện này là ai? Hai là hai người sẽ phải làm chuột bạch.”
Người đàn cao to, gương mặt dữ tợn hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ dửng dưng không biết sợ là gì?
“Đừng có ở đây mà hù dọa tao tao không phải là đứa dễ dàng bị các người hù dọa. Chỉ là một cái lọ nhỏ thì có thể làm được gì?”
Một thuộc hạ đứng ở gần đó nói khẽ với người bên cạnh:
“Tên đó đúng là gan thật dám mạnh miệng như thế tôi thật sự muốn xem một chút nữa hắn sẽ biến thành bộ dạng gì?”
“Nói vậy là ông chọn con đường thứ hai rồi? Được thôi! Tôi sẽ cho anh toại nguyện.” Dứt lời Hạ Tử Quyên đổ một lượng nhỏ chất lỏng trong lọ ra lên người của hắn ta.
Người đàn ông đó vẫn không bị gì, cảm thấy rất bình thường thì cười lớn, khinh bỉ, chế nhạo cô:
“Đúng là chỉ là dọa người tao có bị cái gì đâu? Một chút cảm giác cũng không có, đúng chỉ là một con đàn bà chỉ được cái miệng.”
Bọn người Hạo Dương tức điên, trừng mắt muốn xông lên đánh nhưng bị cô cản lại, cô tựa đầu vào vai của Dạ Thành Đông nở một nụ cười quỷ dị, khiến người khác ám ảnh, run sợ:”Một! Hai! Ba!”
“Á…aaaaaa…..” Tiếng la đầy đau đớn của người đàn ông ấy vang vọng khắp cả căn phòng.
Một mùi hôi thối bốc lên nói chính xác hơn đó chính là mùi thịt thối bốc lên từ chỗ bị cô đổ chất lỏng ấy lên người của người đàn ông kia khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy buồn nôn, những người có mặt ở đấy đều nhìn thấy được phía sau lớp da trên người của ông ta có con gì đó nó bò trong đó khiến cho tất cả bọn họ đều xanh mặt, hoảng sợ.
” Sao hả? Có phải thấy cả người rất đau rất đau không hả? Hiện tại bên trong người của ông có một loại virus nó đang ở bên trong đó sản sinh ra rất nhiều con khác nó đang ăn tất cả những gì có trong người của ông đấy.” Hạ Tử Quyên nhìn thấy hắn bị như thế trong lòng vẫn không hả dạ, hài lòng chút nào cô cảm thấy hắn bị như thế vẫn chưa đủ với những điều đã xảy ra với Dạ Ngân Tuyết mỗi lần nghĩ đến Dạ Ngân Tuyết đến giờ sống chết chưa rõ thì cô lại nổi cơn lửa hận trong lòng.
Người đàn ông bên cạnh quá kinh hãi, cảm thấy kinh hoàng trước những gì đang diễn ra trước mắt của mình, sợ cái chất lỏng đó đổ lên người kế tiếp là mình liền khai ra tất cả:
“Là Châu Di Giai! Tất cả mọi chuyện đều là do Châu Di Giai sai khiến, đưa tiền bảo chúng tôi làm. Xin hãy tha cho tôi! Xin tha cho tôi.”
“Cái gì? Anh mới vừa nói cái gì? Người sai khiến hai người là Châu Di Giai?” Hạo Tư nắm lấy cổ áo của hắn kéo lên, ánh mắt kinh ngạc ngờ vực không thể tin được.
“Đúng! Đúng vậy! Tất cả đều là do cô ta đưa tiền bảo chúng tôi làm, hầu như những chuyện xảy ra với Selina đều là do cô ta đưa tiền bảo băng nhóm chúng tôi làm.”
“Không ngờ con bé đó lại có thể độc ác đến như vậy uổng công cho Tiểu Tuyết xem nó là bạn thân thiết nhất.” Thành Siêu càng nghĩ càng không thể ngờ được Châu Di Giai lại là một người như thế.
Dạ Thành Đông hừ lạnh một tiếng xoa xoa bàn tay của Hạ Tử Quyên ý muốn cô đừng quá tức giận mà ảnh hưởng sức khỏe:
“Trên đời này không có chuyện gì mà không thể xảy ra được, trước hết khoan hãy bắt Châu Di Giai chẳng phải nó bây giờ là người của công chúng sao? Vậy thì hãy để công chúng xử trước rồi hãy đến chúng ta.”
Thành phố B
Đến thành phố đã là buổi tối, Lăng An Vũ không về nhà mà anh đi đến bờ biển nơi mà Dạ Ngân Tuyết bị rơi xuống, anh đứng trong sự tĩnh mịch, lạnh lẽo đôi mắt đượm buồn, đau khổ hướng ra biển hét lớn:
“Tiểu Tuyết! Em đang ở đâu vậy? Anh biết em vẫn còn sống mà có đúng không? Em hãy mau quay trở về đi! Anh rất muốn gặp em! Anh rất nhớ em!”
Giọng nói của anh càng lúc càng nhỏ dần nước mắt lặng lẽ rơi xuống trong sự đau khổ, đau đến tê tâm phế liệt anh khụy gối xuống bật khóc. Được một lúc, anh đứng dậy quay trở về nhà.
“Anh hai!” Lăng Nhã Lệ thấy anh trở về gương mặt ngay tức khắc nở nụ cười, chạy đến khoác tay của anh.
“Em đột ngột gọi anh về là có chuyện gì?” Gương mặt không một chút biểu cảm giọng nói của anh từ từ cất lên hỏi em gái của mình.
“Nhìn cái mặt của anh kìa! Em biết em đã đọc tin tức rồi nhưng mà anh cũng đừng quá đau lòng. Bây giờ em sẽ tặng cho anh một món quà em đảm bảo với anh khi anh nhìn thấy món quà này rồi anh sẽ vui lên ngay.” Lăng Nhã Lệ môi mỉm mỉm cười, phấn khích nói với anh.
“Là món quà gì chứ?” Lăng An Vũ khẽ cau mày, bây giờ cho dù có tặng quà gì đi chăng nữa anh cũng cảm thấy không vui lên nổi.
“Anh hãy quay người lại xem ai đang đứng phía sau của anh?!” Lăng Nhã Lệ nhướng mày nhìn anh, miệng cười không ngừng.
Anh quay người lại, nhìn thấy cô đang đứng trước mặt của mình anh trợn mắt, đứng hình mất vài giây anh không thể tin được là cô đang đứng trước mặt của mình, đang cười với mình, đôi mắt dần trở nên đỏ hoe môi anh mấp máy:
“Tiểu Tuyết! Là em sao? Em vẫn còn sống?”
Dạ Ngân Tuyết nước mắt rưng rưng gật đầu, cười tươi nói với anh:
“Là em! Em vẫn còn sống.”
Lăng An Vũ kéo người cô ôm chặt cô vào lòng, những giọt nước mắt hạnh phúc, vui mừng của anh rơi xuống:
“Anh không có nằm mơ có đúng không?”
Lăng Nhã Lệ bước đến vỗ lên vai của anh:”Anh hai! Anh không có nằm mơ đâu đây là sự thật chị dâu vẫn còn sống.”
“Chị dâu? Em từ lúc nào thay đổi cách xưng hô vậy?” Lăng An Vũ cảm thấy rất vui, nghe cách xưng hô như thế anh thầm khen em gái của mình không uổng công anh đã yêu thương từ nhỏ.
“Trước sau gì cũng trở thành chị dâu của em thôi gọi trước cho quen miệng.”
“Nhưng mà chuyện này là sao? Tiểu Tuyết! Chẳng phải em bị rơi xuống biển sao? Sao em lại ở nhà anh?” Lăng An Vũ vẫn chưa hiểu được chuyện này là như thế nào?
“Chúng ta hãy vào trong nhà đi rồi em sẽ kể cho anh.” Dạ Ngân Tuyết không nhanh không chậm nói với anh.
Ba người bước vào trong nhà, anh ngó nghiêng khắp nơi rồi cất giọng hỏi:
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!