“Albert?” Trần Uyển Dư trợn mắt, há hốc miệng, hét lớn tên của Albert khiến cho mọi người ở đấy một phen giật mình.
Tạ Anh Minh ngơ ngác nhìn Albert không biết chuyện gì, anh cất giọng hỏi Trần Uyển Dư:”Albert là ai vậy?”
Trần Uyển Dư khẽ nói với Tạ Anh Minh:”Albert là anh họ của Tiểu Tuyết.”
“Anh họ! Tại sao anh lại ở đây?” Dạ Ngân Tuyết cong khóe môi lên, hiếu kì hỏi Albert, cô vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy anh họ của mình ở đây, đã rất lâu rồi cô và anh họ mới gặp lại nhau.
“Còn làm sao nữa chứ, ông ngoại và ba của anh nghe tin em và dượng gặp chuyện nên mới bảo anh đến đây đấy, bây giờ nhìn thấy em và dượng không sao rồi anh cũng yên tâm.” Albert tiến đến xoa xoa đầu Dạ Ngân Tuyết, tuy đã lâu không gặp nhưng tình yêu thương của anh dành cho cô em gái nhỏ của mình vẫn không hề giảm một chút nào cả.
Clara mở cánh cửa phòng nhìn ra bên ngoài, cô giật giật khóe môi, miệng mở to khi nhìn thấy bên ngoài ngoại trừ người của Dạ Tử Môn còn có quân đội hoàng gia đứng canh, cô đóng cửa quay người vào trong nói với Albert:
“Albert! Có phải con quá khoa trương rồi không? Ngoài cửa bây giờ toàn là quân đội hoàng gia.”
“Sao chứ? Albert! Con không cần phải làm khoa trương như vậy đâu, người của Dạ Tử Môn là đủ rồi, không cần đến quân đội hoàng gia đâu.” Hạ Tử Quyên cũng lên tiếng, cô nhăn nhó mặt mày không muốn phải làm rầm rộ, khoa trương đến như vậy.
“Tại sao lại không cần chứ? Cho dù là mọi người không cần nhưng con cần với lại đây là mệnh là của ba con con không dám cãi lại.” Albert biết thế nào mọi người cũng sẽ nói như thế nên anh đã lấy ba của mình ra dọa, ít ra lời nói của Galvin cũng có sức nặng hơn anh.
Quả nhiên, chỉ cần lấy Galvin ra thì mọi người không còn đường nào để từ chối cả, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý mà thôi.
Trần Uyển Dư cùng Nam Hoàng Trung quay về biệt thự đón mẹ của mình và lấy đồ mang vào bệnh viện cho Dạ Ngân Tuyết, trên đường trở lại bệnh viện, ba người gặp Lăng Nhã Lệ, Lăng Nhã Lệ vừa nhìn thấy Trần Uyển Dư liền tiến đến hỏi:
“Thật hay quá, đúng lúc gặp chị ở đây, chị hãy dẫn em đến gặp chị Tiểu Tuyết đi, dù nói như thế nào thì đứa bé mà chị ấy mang trong bụng cũng là cháu của em, bây giờ em rất muốn đến chăm sóc chị ấy cùng mọi người.”
Từ sau khi xảy chuyện của Lâm Đường Hy thì Trần Uyển Dư đã không còn ưa gì Lăng An Vũ và Lăng Nhã Lệ chỉ cần là người liên quan đến nhà họ Lăng thì cô đều ghét bởi vì chính họ đã làm cho bạn của cô sống đau khổ, vằn vặt, cô mím môi, lườm lườm Lăng Nhã Lệ, không nhanh không chậm đáp lại:
“Cô vẫn chưa hay biết gì sao? Tiểu Tuyết bị người ta truy sát hiện đang bị thương nằm trong bệnh viện, trong lúc nguy cấp bác sĩ đã hỏi là giữ lại mẹ và đứa bé thì chúng tôi đều đồng loạt chọn giữ lại mẹ nên bây giờ đứa bé đã không còn nữa rồi.”
“Sao chứ? Chị ấy bị truy sát? Đứa bé mất rồi?” Lăng Nhã Lệ trợn mắt, bàng hoàng, đứng không còn muốn vững được nữa, nước mắt dâng trào, cô chỉ mới vừa đi mua đồ cho cháu của mình xong thôi, vốn định đến tặng nhưng không ngờ lại có xảy ra chuyện như thế.
Nam Hoàng Trung cùng mẹ của Trần Uyển Dư kinh ngạc nhìn Trần Uyển Dư, tuy không hiểu ý của cô là như thế nào, nhưng hai người cũng im lặng không nói một tiếng nào bởi vì hai người biết cô làm như thế chắc chắn là có nguyên nhân.
Trần Uyển Dư lạnh lùng, lời nói vô cùng cay nghiệt:”Lăng Nhã Lệ! Bây giờ đứa trẻ cũng đã không còn, sợi dây liên kết giữa Tiểu Tuyết và nhà họ Lăng của các người cũng đã đứt nên tôi mong cô đừng có làm phiền Tiểu Tuyết nữa hơn nữa ân oán giữa gia đình cô với ba của Tiểu Tuyết thì các người tự mà giải quyết với nhau đừng có kéo Tiểu Tuyết vào khiến cho cậu ấy đau lòng, khổ sở nữa, cậu ấy không có tội tình gì cả, với lại tôi tin rằng cái chết của mẹ cô có uẩn khúc, tôi tin ba của Tiểu Tuyết không có làm chuyện này.”
Dứt tiếng, Trần Uyển Dư cùng mẹ của cô và Nam Hoàng Trung đi lướt ngang qua Lăng Nhã Lệ, Lăng Nhã Lệ vẫn chết trân ở đấy, thấy ba người họ rời đi cô mới hoàn hồn trở lại vội bắt taxi đi theo, cô không tin là cháu của mình đã mất, chắc chắn là Trần Uyển Dư lừa cô.
Nam Hoàng Trung nhìn thấy chiếc taxi đi phía sau xe của mình, anh cất giọng nói:”Uyển Dư! Lăng Nhã Lệ đang theo sau xe của chúng ta.”
Trần Uyển Dư đưa mắt nhìn lên kính chiếu hậu rồi nhếch môi đáp lại:”Anh cứ lái bình thường đi, em sẽ khiến cho cô ta phải tin rằng đứa trẻ đã không còn, em tuyệt đối không để cho nhà họ Lăng làm tổn thương Tiểu Tuyết một lần nữa.”
Trần Uyển Dư lấy điện thoại ra nhắn tin cho vài người, những người ở bệnh viện nhận được tin nhắn của cô liền nhìn nhau gật đầu hiểu ý, đợi sau khi Lăng Nhã Lệ đến sẽ phối hợp cùng nhau diễn một vở kịch.
Lăng Nhã Lệ đuổi theo Trần Uyển Dư đến bệnh viện, Trần Uyển Dư đi đến trước cửa phòng bệnh của Dạ Ngân Tuyết, nhìn thấy Dạ Khải Hiên cùng mọi người đứng ở đấy, cô bắt đầu giả vờ khóc lóc, đau lòng:
“Anh Khải Hiên! Tiểu Tuyết sao rồi? Chắc cậu ấy vẫn còn đau lòng về chuyện của đứa bé lắm.”
Dạ Khải Hiên cũng nhanh chóng phối hợp diễn xuất với Trần Uyển Dư, vẻ mặt của anh bắt đầu thay đổi trở nên vô cùng đau lòng, buồn bã:”Đúng vậy, đứa bé không còn, Tiểu Tuyết dường như đã không còn một chút ý chí sống gì cả, không biết phải làm như thế nào đây?”
Lăng Nhã Lệ hoảng hốt, bàng hoàng, lúc nãy cô chỉ bán tín bán nghi, thật sự không dám tin đó là sự thật nhưng bây giờ thì cô đã tin rồi, đôi mắt của cô ngay lập tức đỏ hoe, đau lòng quay người rời đi.
Trần Uyển Dư liếc mắt nhìn về hướng của Lăng Nhã Lệ, khóe môi của cô khẽ cong lên mỉm cười đắc ý:”Lăng Nhã Lệ! Tôi nhất định sẽ không để Tiểu Tuyết có bất kì quan hệ nào với nhà họ Lăng của cô nữa để tránh cậu ấy phải tổn thương, đau lòng thêm một lần nữa.”
Trần Uyển Dư cùng mọi người đi vào phòng bệnh, đang nói chuyện vui vẻ bỗng tiếng chuông điện thoại của Albert vang lên, Albert khẽ nâng đôi mày của mình lên khi nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại, anh không nhanh không chậm cất giọng nói:”Là ba.”
Clara tròn mắt, vội nói:”Con hãy mau nghe đi.” Mỗi lần Galvin gọi điện đến là cô cùng mọi người lại thấp thỏm, luôn sợ Galvin sẽ mắng, làm dữ.
“Ba!” Albert ấn nút nghe, anh cười nhẹ cất tiếng gọi Galvin.
Bên kia, Glavin ngay lập tức đáp lại với ngữ điệu nghiêm nghị, đáng sợ bảo anh:
“Albert! Con hãy đưa điện thoại cho Tiểu Tuyết, ba có chuyện muốn nói.”
“Vâng ạ.” Albert nhanh chóng đưa điện thoại cho Dạ Ngân Tuyết, cất giọng vừa đủ nói với cô:”Ba anh muốn nói chuyện với em.”
Dạ Ngân Tuyết nhận lấy điện thoại, ngay lập tức giật thót mình khi nghe giọng nói đầy uy nghiêm của Galvin:”Tiểu Tuyết! Sao khi sức khỏe của con và đứa bé đã ổn định rồi thì sang đây ở với cậu và ông ngoại đi.”
“Hả…?” Dạ Ngân Tuyết há hốc miệng kinh ngạc, tròn mắt, sững sờ nhìn Galvin không biết phải nói gì nữa, cô cũng không dám mở miệng từ chối, cô sợ người cậu này lắm.
Galvin thấy vẻ mặt đấy của Dạ Ngân Tuyết liền nói rõ với cô:”Con yên tâm chỉ là ở lại một thời gian thôi, trong khoảng thời gian ấy ông và cậu sẽ chăm sóc cho con và đứa bé, sức khỏe và an toàn của con là quan trọng nhất.”
Dọa chết cô rồi, cô còn tưởng là phải ở đó luôn rồi chứ, nghe vậy cô liền gật đầu đồng ý với cậu của mình:”Vâng ạ.”
Lăng Nhã Lệ vừa về đến nhà là nằm xuống giường khóc nức nở vì mất đi đứa cháu cùng lúc ấy Lăng An Vũ gọi điện về cho cô, vừa định cất giọng hỏi thăm em gái, anh liền nghe tiếng khóc thảm thương của cô liền nhíu chặt đôi mày hỏi:
“Nhã Lệ! Em làm sao vậy sao? Đã có chuyện gì, sao em lại khóc?”
Lăng Nhã Lệ khịt khịt mũi, nước mắt vẫn còn giàn giụa trên mặt, cô chậm rãi cất tiếng nói:”Không có gì, anh gọi cho em là có chuyện gì sao?”
“Anh gọi báo cho em một tin vui đó là anh sẽ quay trở về sớm hơn dự kiến, khoảng bốn tháng nữa anh sẽ quay về.” Lăng An Vũ vui vẻ nói cho em gái của mình hay tin, rồi cất giọng hỏi:
“Nhã Lệ! Em thật sự là không chứ? Rõ ràng lúc nãy em khóc thảm thương như vậy sao lại không có gì được chứ?”
Lăng Nhã Lệ có chút giận dỗi anh, cô bĩu môi đáp lại:”Anh muốn biết đúng không?”
“Tất nhiên là muốn biết rồi, là ai đã bắt nạt em sao?” Nét mặt Lăng An Vũ trở nên nghiêm túc hơn, bây giờ anh chỉ còn lại một người thân duy nhất là Lăng Nhã Lệ mà thôi, anh tuyệt đối không để cho ai bắt nạt em gái của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!