Lăng An Vũ ngồi xuống bên cạnh đạo diễn quan sát các diễn viên diễn như thế nào nói chính xác hơn người anh chú ý đến là Dạ Ngân Tuyết. Vào vai một nàng công chúa đang đi di phục xuất tuần, đến quán trọ gặp phải nữ thích khách ả ta cầm con dao lao đến chém trúng nàng. Dạ Ngân Tuyết hoảng hốt hét lên một tiếng:”Á…”
Con dao ấy là thật không phải là đạo cụ để đóng phim, mọi người kinh hãi, giật mình chạy đến xem, nữ diễn viên vào vai thích khách sợ hãi quăng con dao xuống. Albert cùng Trần Uyển Dư chạy nhanh đến xem, Lăng An Vũ đứng bật dậy thấy Albert đứng bên cạnh cô lo lắng không ngừng anh nheo mắt nhìn Albert.
Trần Uyển Dư cùng một số nhân viên đưa Dạ Ngân Tuyết đi băng bó vết thương, Albert trừng mắt, lạnh giọng hỏi đạo diễn và nhân viên:
“Tại sao từ một con dao giả lại trở thành thật rồi? Trước khi quay các người không có kiểm tra hay sao?”
Nhân viên kiểm tra đạo cụ run rẩy, gục mặt sợ sệt, lắp bắp giải thích với Albert:
“Xin lỗi! Tôi…tôi thật sự…thật sự đã kiểm tra kĩ càng rồi nhưng không biết tại sao con dao lại trở thành dao thật, tôi xin thề là trước khi quay tôi đã kiểm tra kĩ rồi.”
Albert vẫn không thể hạ cơn tức giận của mình xuống được, anh thật sự không ngờ bọn người nấp trong bóng tối kia có thể ra tay một cách trắng trợn như thế ngay cả đạo cụ cũng có thể thay đổi không một ai hay biết, anh nghiêm nghị, lạnh lùng nói với đạo diễn:
“Hôm nay Tiểu Tuyết không quay nữa bị thương như vậy thì quay được cái gì nữa chứ?”
Lăng An Vũ nhíu mày nhìn Albert bằng ánh mắt nghi hoặc rõ ràng chỉ là một vệ sĩ làm gì có quyền quyết định cô quay hay không quay nữa chứ? Anh lãnh đạm không nhanh không chậm cất giọng nói:
“Việc quay nữa hay không anh không có quyền quyết định hơn nữa vết thương của cô Selina chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi có cần phải làm lớn chuyện như thế không? À tôi quên mất cô Selina là tiểu thư cành vàng lá ngọc nếu bắt cô ấy quay tiếp lỡ cô ấy tức giận dùng quyền lực của mình làm bộ phim này dừng lại mất dù sao thì số tiền tổn thất cũng không là gì so với tiểu thư Selina.”
“Cậu…” Albert giận dữ, mắt đối mắt với Lăng An Vũ anh thật sự không biết lúc trước Dạ Ngân Tuyết thích Lăng An Vũ ở điểm nào một con người kiêu ngạo, tự cao không xem ai ra gì.
Dạ Ngân Tuyết nghe hết những lời mà Lăng An Vũ vừa nói những lời nói ấy khiến cho tim cô rất đau, lần đầu tiên cô nghe anh nói những lời nói châm chọc về mình, cô bước ra lên tiếng nói:
“Ai nói là tôi không quay nữa? Tôi không sao tiếp tục quay đi.”
Albert thấy ánh mắt của Dạ Ngân Tuyết rất kiên định anh biết cho dù anh có lên tiếng phản đối nữa thì cũng vô dụng, anh cùng Trần Uyển Dư lùi về phía sau cho cô tiếp tục quay.
Đến chiều, Dạ Ngân Tuyết quay xong Albert cầm khăn tiến đến lau mồ hôi cho cô, ánh mắt của cô luôn hướng về phía Lăng An Vũ anh nhếch môi cười lạnh, giọng nói đầy chế giễu:
“Cô có sở thích lạ nhỉ? Thích cặp với vệ sĩ không biết có bao nhiêu vệ sĩ đi theo bảo vệ cho cô đã từng cặp với cô rồi?”
Trần Uyển Dư trợn mắt lớn tiếng quát Lăng An Vũ:”Lăng An Vũ! Anh nói vậy là sao hả? Anh có tư cách gì mà nói Tiểu Tuyết như thế? Tôi không ngờ anh lại là một kẻ như thế, tôi cấm anh không được nhục mạ Tiểu Tuyết nếu không anh đừng trách.”
Lăng An Vũ bày ra dáng vẻ dửng dưng, tự cao không để ai vào mắt chậm rãi cất giọng hỏi:”Sao hả? Các người lại muốn dùng quyền thế, dùng tiền để chèn ép, hạ bệ người khác xuống sao?”
Đôi mắt Dạ Ngân Tuyết đã ứa nước cô kéo Trần Uyển Dư lại:”Uyển Dư! Cậu đừng nói nữa, chúng ta đi vào trong thay đồ thôi.”
Lăng An Vũ rời khỏi phim trường, bước lên xe điện thoại của anh vang lên anh ấn nút nghe, bên kia giọng nói của một người đàn ông vang lên:
“Tôi đã điều tra rồi nhưng vẫn không điều tra ra đó là ai? Đó là điểm mù của camera nên hắn đã biến mất không một dấu vết.”
Anh im lặng không đáp lại dù chỉ một tiếng dứt khoát cúp máy quăng điện thoại sang ghế lái phụ rồi lái xe quay về nhà.
Dạ Ngân Tuyết như người mất hồn bế con gái của mình từ tay Hạ Tử Quyên rồi đi thẳng lên phòng của mình, Hạ Tử Quyên, Dạ Thành Đông, Lạc Tuyết Nhàn cùng Dạ Khải Hiên tròn mắt nhìn cô, Hạ Tử Quyên quay sang nhìn Albert cất giọng hỏi:
“Albert! Tiểu Tuyết bị làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Albert dõi theo Dạ Ngân Tuyết cho đến khi cô bước hẳn vào trong phòng anh mới từ từ cất giọng đáp lại:
“Lăng An Vũ quay lại rồi lần này cậu ta quay lại với tư cách là nhà đầu tư cho bộ phim của Tiểu Tuyết, cậu ta còn không ngừng buông lời nhục mạ, châm chọc em ấy nữa.”
“Cái gì chứ? Lăng An Vũ quay trở lại với tư cách là nhà đầu tư sao?” Dạ Khải Hiên nhăn mặt nhíu mày kinh ngạc, đột nhiên anh chợt nhớ ra một chuyện vội hỏi Albert:”Anh họ! Theo như em biết nhà đầu tư mới vừa đầu tư vào phim của Tiểu Tuyết là giám đốc của công ty L.A nói như vậy Lăng An Vũ chính là người giám đốc đó sao?”
Albert gật đầu, gương mặt không một chút biểu cảm mỗi lần nhắc lại là anh lại thấy tức:”Bọn người giấu mặt kia thật sự là quá nguy hiểm rồi bọn chúng dám đánh tráo đạo cụ biến con dao giả thành con dao thật làm cho Tiểu Tuyết bị thương ở cánh tay.”
“Trời ơi ~ Cháu của tôi.” Lạc Tuyết Nhàn kinh hãi lo lắng cho đứa cháu gái của mình, cô có làm gì nên tội mà bắt cô phải chịu như thế.
Albert tức giận nói tiếp với mọi người:”Điều đáng giận hơn chính là lúc con bảo là dừng quay thì Lăng An Vũ bảo đó chỉ là một vết thương nhỏ có gì mà phải dừng quay rồi còn châm chọc nói Tiểu Tuyết là tiểu thư cành vàng lá ngọc nếu em ấy tức giận sẽ dùng quyền lực để khiến bộ phim dừng quay.”
Dạ Thành Đông nghiêm mặt, gương mặt trở nên khó coi:”Xem ra lần này Lăng An Vũ quay về chính là muốn trả thù người mà cậu ta nhắm đến không chỉ có dượng mà còn có Tiểu Tuyết.”
Trên phòng, Dạ Ngân Tuyết nằm bên cạnh con gái của mình bật khóc, nức nở nói với Gia Gia:”Bây giờ mẹ phải làm sao đây?”
Cạch! Dạ Khải Hiên mở cửa phòng bước vào, anh tiến đến ngồi xuống giường xoa xoa đầu của Dạ Ngân Tuyết an ủi cô:
“Em đừng đau lòng nữa, anh cùng ba và mọi người đang cố gắng điều tra cái chết của mẹ Lăng An Vũ, hiện tại đã có một chút manh mối rồi.”
Dạ Ngân Tuyết ngồi dậy ánh mắt mong chờ hy vọng, Dạ Khải Hiên cất giọng nói tiếp:”Chuyện này vẫn chưa chắc chắn nhưng ba nói rất có khả năng người gây ra vụ này chính là người của Liễu gia.”
“Người của Liễu gia?” Cô cau mày không biết người của Liễu gia là ai? Cô chưa từng nghe qua với lại ngườ đó có liên quan gì mà phải giết mẹ của Lăng An Vũ chứ?
“Anh nghe ba mẹ kể lại là năm xưa Liễu gia cho người giết ba với mục đích là chiếm được Dạ Tử Môn nhưng không thành lúc ba cùng mẹ đi đến Liễu gia thì bọn họ đang thí nghiệm gì đó trên cơ thể người, những người ở Liễu gia một số thì bị ba mẹ giết chết còn một số thì bị cảnh sát bắt và tuyên án tử hình, ba nói năm đó hậu duệ của Liễu gia đã may mắn thoát chết.”
“Và bây giờ người đó quay về đây để trả thù sao? Người đó giết mẹ của An Vũ với mục đích là gây mâu thuẫn giữa chúng ta để chúng ta có thêm một kẻ thù?”
Dạ Ngân Tuyết dường như đã hiểu ra mọi chuyện, cô không ngờ người đó lại có thể thâm hiểm như thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!