Chương 26 Đại thắng Cao Dương dời đô
Không riêng gì Huyện lệnh Quách Hữu Đạo, ngay cả Đế sư Tôn Thừa Tông cũng rất kinh ngạc. Trận này thật sự quá thống khoái, đại thắng. Từ khi Sùng Trinh Đế đăng cơ đến nay, chưa từng đại thắng Thát Đát Mãn Châu lần nào!
Tôn Thừa Tông hưng phấn đến mức vểnh râu!
"Tốt, tốt! Viên Tiếu, tên nhóc con này, đánh gục hơn một ngàn Thát tử, bắt giữ hơn một ngàn tù binh, đây là đại thắng trước nay chưa từng có! Công cái đương thế, công cái đương thế!"
Quách Hữu Đạo bên cạnh kêu lên: "Các lão, báo tin chiến thắng, chúng ta nhất định phải lập tức báo tin chiến thắng về triều. Đây là công tích kinh thiên động địa, chúng ta nhất định phải ghi công cho Viên Tiếu!"
Tôn Thừa Tông cười ha ha nói: "Đúng, nhất định phải lập tức báo tin chiến thắng về triều. Đây là công tích trước nay chưa từng có! Quách Huyện tôn, xem ra đã đến lúc ngươi một bước lên mây!"
Quách Hữu Đạo là quan viên thanh liêm hiếm thấy trong triều hiện nay, đã sắp bốn mươi tuổi nhưng cũng vì ngay thẳng mà bị trọng thần trong triều chèn ép, ủy khuất làm một quan Thất phẩm nhỏ bé trong huyện. Tôn Thừa Tông xưa nay có quan hệ tốt với ông, tuy muốn nâng đỡ đôi chút, nhưng ngặt nỗi mình đã về hưu, tiếng nói đã không còn giá trị. Lúc này, cơ hội cuối cùng đã tới!
Quách Hữu Đạo cười nói: "Không phải đệ tử hưởng sái từ Các lão, hưởng sái từ Viên tráng sĩ sao?"
Viên Tiếu bên cạnh lại không vui mừng như hai người họ, vẻ u sầu trên mặt vẫn chưa biến mất.
Tôn Thừa Tông sững sờ, hỏi: "Viên Tiếu, bây giờ chúng ta đã thắng một trận, sao ngươi vẫn không vui?"
Viên Tiếu cười khổ đáp: "Lão gia tử, chuyện nào có đơn giản như các ngươi nghĩ chứ? Trận này đã thắng nhưng trận kế tiếp thì sao? Phải biết quân Thanh có tới mấy vạn binh, Nhạc Thác cách chúng ta chỉ hơn hai trăm dặm, đang tiến công phủ Hà Gian, Đa Nhĩ Cổn cách chúng ta cũng hơn hai trăm dặm, đang vây công Bảo Định và huyện Dịch ở trung tâm Trác Châu. Sau khi tin Cao Dương thảm bại truyền đi, bọn chúng có thể không dấy binh trả thù sao? Hai nghìn, ba nghìn quân, chúng ta còn có thể chống đỡ được. Nhưng nếu lên tới hơn sáu, bảy nghìn quân, chúng ta còn có thể thủ được sao? Nếu đến hơn vạn quân, chúng ta còn có thể thủ được sao? Đến lúc đó chỉ sợ một huyện trấn Cao Dương nhỏ bé này sẽ bị đốt sạch, không còn lại mảnh vụn..."
Quách Hữu Đạo chấn động, hỏi: "Viên tráng sĩ, ngươi đừng làm ta sợ, quân Thanh thật sự sẽ trả thù?"
Viên Tiếu gật đầu, không nói gì nữa. Sắc mặt Tôn Thừa Tông ngồi cạnh nhất thời thay đổi. Thát Đát Mãn Châu có thù tất báo, Đa Nhĩ Cổn kia tuy tuổi không lớn lắm, nhưng dũng mãnh thiện chiến, không phải kẻ lợi hại bình thường, Tôn Thừa Tông từng chịu nhiều khổ dưới tay hắn ta.
Dẫu sao Tôn Thừa Tông cũng đã kinh qua nhiều chuyện lớn, lập tức trấn định lại: "Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, chúng ta có thể thắng một trận thì cũng có thể thắng trận thứ hai. Chuyện cần làm bây giờ chính là gấp rút chuẩn bị. Bất kể là Nhạc Thác hay Đa Nhĩ Cổn thì trong thời gian ngắn vẫn chưa thể đến được Cao Dương, nhanh nhất cũng phải mất mười ngày. Chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức mình. Nếu trời muốn diệt Cao Dương thì sức người cũng không thể xoay chuyển. Cùng lắm thì lão phu cùng sống cùng chết với thành!"
Quách Hữu Đạo trầm giọng nói: "Đúng vậy! Các lão còn không sợ, một Huyện lệnh nhỏ như ta sợ cái gì! Các lão, Viên tráng sĩ, các ngươi chỉ cần chuẩn bị chiến đấu, bất kể cần thứ gì, cho dù đệ tử mệt chết cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ cho các ngươi!"
Tin chiến thắng của Quách Hữu Đạo và Tôn Thừa Tông rất nhanh đã đến kinh thành. Từ Cao Dương đến kinh thành chỉ hai, ba trăm dặm, nếu ra roi thúc ngựa thì chỉ mất một, hai ngày là đến nơi.
Mấy ngày nay, Sùng Trinh lo lắng muốn chết. Mười vạn quân Thanh tiến vào kinh thành và vùng lân cận, tàn sát bừa bãi, bắt người cướp của không thôi, chuyện này đến khi nào mới kết thúc? Đại quân Nhạc Thác đang ở phía đông nam kinh thành, đã đánh hạ nhiều huyện thành, bây giờ đang vây công phủ Hà Gian, chỉ sợ không bao lâu nữa, phủ Hà Gian cũng sẽ mất. Đa Nhĩ Cổn càng lợi hại hơn, từ Lương Hương đến Cao Bi Điếm, lại đến huyện Dịch, Ăn Châu, quân Thanh đều càn quét qua, khắp nơi đốt pháo báo động. Tuy bây giờ Tổng đốc Lư Tượng Thăng thông báo đã chia cắt đường đi của quân địch, chiến đấu khó phân thắng bại với quân Thanh, nhưng thế cục không hề chuyển biến tốt hơn bao nhiêu!
Hơn nữa đám người Cao Khởi Tiềm dốc hết sức chủ trương cầu hoà, Sùng Trinh lại bắt đầu dao động.
Ngay lúc Sùng Trinh phái người nghị hòa thì Tôn Thừa Tông và Quách Hữu Đạo cùng báo tin chiến thắng được đưa đến.
Một Hoàng Môn Quan* chạy chậm vào phòng, lắp bắp: "Khải tấu, khải tấu Hoàng Thượng, đại hỷ, đại hỷ!"
* Hoàng Môn Quan: cận thần của hoàng đế, có nhiệm vụ truyền đạt các sắc lệnh của triều đình
Sùng Trinh nhướng mày, lúc này con mẹ nó còn báo hỷ, chuyện vui ở đâu ra?
"Cẩu nô tài vội vàng hấp tấp cái gì? Rốt cuộc có chuyện gì? Không nói rõ ràng, trẫm chém đầu ngươi!"
Hoàng Môn Quan vội vàng đáp: "Hoàng Thượng, thật sự là đại hỷ. Huyện Cao Dương, huyện Cao Dương truyền tin chiến thắng! Tôn Các lão và Huyện lệnh cùng truyền tin chiến thắng!"
Sùng Trinh chấn động trong lòng. Đúng rồi, huyện Cao Dương vừa vặn nằm ngay trên đường tiến quân của Nhạc Thác, nhất định bị quân Thanh bắt người cướp của, tin chiến thắng? Chẳng lẽ Tôn Thừa Tông đánh thắng trận? Không thể nào! Huyện Cao Dương vốn không có tinh binh trú đóng!
"Tin chiến thắng đâu? Đưa đây ta xem!"
Hoàng Môn Quan vội vàng trình tin chiến thắng lên!
Quả nhiên!
Tôn Thừa Tông và Quách Hữu Đạo cùng báo lên, ngày hai mươi bảy tháng chín, bốn nghìn quân Thanh tới gần thành Cao Dương, thành Cao Dương chiêu mộ hơn hai ngàn người khỏe mạnh do tráng sĩ Viên Tiếu chỉ huy, dùng thuốc nổ phục kích trên Cao Hà, một trận giết được hơn một ngàn năm trăm người, bắt được gần ngàn người, thu được gần ngàn ngựa chiến, vô số cung tiễn và vũ khí, đánh bại thủ lĩnh Khố Lặc, bắt được thủ lĩnh Kỳ Sơn làm tù binh, quân Thanh thương vong vô cùng nghiêm trọng, tàn binh bỏ chạy về phía đông nam!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!