Chương 36 Nữ chính xấu hổ
Viên Tiếu vừa mới tụ họp nhóm binh sĩ lại, một con chiến mã lao tới, người ngồi thẳng lưng phía trên là Tôn Tình Nhi!
Viên Tiếu ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi chạy tới đây làm gì hả?”
“Đánh trận.”
Tình Nhi đắc ý nói: “Ta cũng muốn đi!”
“Làm càn! Ai bảo ngươi mà ngươi đi? Còn chưa gây đủ rắc rối à!”
Viên Tiếu tức giận nói.
Tình Nhi không cam lòng nói: “Dựa vào cái gì hả? Dựa vào cái gì mà không cho ta đi? Trong mọi người, có mấy người là đối thủ của ta chứ?”
Vẻ mặt Viên Tiếu cứng đờ, cũng đúng, bản lĩnh của nha đầu này còn giỏi hơn cả người dũng mãnh nhất trong quân doanh, chỉ có điều, đánh trận là việc của đàn ông, một đại tiểu thư ỏn ẻn như nàng ấy chạy tới là chuyện gì? Lỡ đâu bị choáng với máu thì phải làm sao? Chiến thắng trên chiến trường cũng không phải là thi đấu luận võ, độ thê thảm đó người bình thường không thể chịu nổi, tác động tâm lý to lớn sẽ trực tiếp phá huỷ tinh thần của người khác!
“Vậy cũng không được, nhất định phải quay về cho ta!”
“Không về!”
“Con mẹ nó, ta phản đối, ngươi là thê tử của ta, phu quân của ngươi còn đang ở đây, sao cần đến lượt ngươi phải ra chiến trường hả? Chờ ta chết rồi lại nói! Người đâu, kéo nàng ấy về cho ta!”
Mấy binh lính đi tới, khàn giọng nói: “Đại tiểu thư, người vẫn nên trở về đi, chúng ta đảm bảo sẽ mang thêm mấy cái đầu về cho người được không?”
Vừa nói, mấy người không nhiều lời, dắt chiến mã của Tình Nhi quay về!
Phía Đông Nam thành Cao Dương, ở nơi cách thành Cao Dương hơn ba mươi dặm, doanh trại của quân Thanh đóng ở đây.
Cách Lí Cáp cũng được coi là một trong những vị tướng tài giỏi của quân Thanh, kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, hiện giờ quân Thanh liên tiếp bại trận, đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ phương án chiến đấu, đề phòng quân Minh đánh lén!
Đã gần tới canh tư, Cách Lí Cáp vẫn chưa nghỉ ngơi, hai mắt đỏ ngầu, vắt óc suy nghĩ đối sách, hiện giờ người được phái tới chỗ Đa Nhĩ Cổn đã đi đâu rồi, không truyền tin tức gì về, đây cũng là lúc lòng quân không ổn định nhất, sức chiến đấu yếu nhất, dễ dàng phạm phải sai lầm nhất.
Trong lều vải, Cách Lí Cáp đứng dậy, duỗi duỗi eo, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên từ xa truyền tới một tràng tiếng vó ngựa dồn dập!
Trong lòng Cách Lí Cáp giật mình, tập kích đêm!
Cách Lí Cáp sải bước dài lập tức đi từ trong lều vải ra ngoài!
Chỉ thấy từ xa một đội kỵ binh đã nhanh chóng tiếp cận đại doanh của quân Thanh, nghe được tiếng báo động chói tai trong quân Thanh, từng đội kỵ binh bắt đầu hành động, vội vã lấy binh khí của mình, chạy tới dắt chiến mã của mình, kỵ binh trực đêm của quân Thanh bắt đầu tập trung về khu vực ở giữa, chuẩn bị ứng chiến!
Lúc này, Viên Tiếu đã dẫn đầu đại quân tới trước doanh trại của kỵ binh, quát to một tiếng, kỵ binh vọt vào doanh trại của quân Thanh như một cơn lốc!
Chém giết, chém giết vô cùng thê thảm!
Hiện giờ quân Thanh đang vì chủ soái bị chết trận, hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu, đánh trận tất nhiên không còn sự dũng mãnh trước đó, bị quân Minh hung hãn tấn công ồn ào lui lại!
Cách Lí Cáp giận dữ, quát: “Mệnh lệnh, phó tướng số bốn, số năm của Khảm Lam Kỳ, toàn lực ứng chiến, ai lui nửa bước, phó tướng trực tiếp dùng gậy đánh chết tại chỗ!”
Hai vị phó tướng của Tương Lam Kỳ cố gắng xông về phía trước, chỉ có điều hiện giờ lòng quân đã loạn, muốn ngăn cản sự tấn công của kỵ binh quân Minh, là khó càng thêm khó.
Cách Lí Cáp phái ra hai đội quân, dùng hết hi vọng muốn phân một trận thắng bại với quân Minh, nếu như không thể chiến thắng, thì sĩ khí của quân Thanh cũng coi như chấm hết!
Ngay trong lúc quân Thanh càng ngày càng nhiều, một vị phó tướng giật mình hét lên: “Tướng quân Cách Lí Cáp, ngài nhìn bên kia đi! Kỵ binh! Bên kia vẫn còn kỵ binh!”
Trong lòng Cách Lí Cáp giật thót, chỉ trông thấy ở hướng chính đông, lại có một đội kỵ binh đang lao nhanh tới, đã cách đây không còn xa, đuốc lửa chiếu sáng như ban ngày!”
Tấn công gọng kìm!
Trong đêm tối, Cách Lí Cáp không phân biệt rõ rốt cuộc thì quân Minh phái ra bao nhiêu quân, trong lòng không còn tự tin quyết chiến nữa, cắn răng nói: “Đội số bốn, đội số năm đoạn hậu, đại quân lập tức rút lui về phía sau! Rút lui!”
Đội số bốn và đội số năm có khoảng một ngàn người, liều mạng ngăn cản kỵ binh của quân Minh, số quân Thanh còn lại mau chóng rút lui về phía sau!
Lúc trước một ngàn kỵ binh của quân Thanh cho dù không phải là thời điểm mạnh nhất, giao chiến với quân Minh, cũng sẽ không thua kém bao nhiêu, chỉ có điều quân Thanh không chịu nổi khẩu súng trong tay Viên Tiếu!
Khẩu súng trong tay Viên Tiếu thỉnh thoảng lại vang lên, tất cả đều là bắn tỉa, mỗi một tiếng súng vang lên, chắc chắn sẽ lấy đi tính mạng của một người, trong nháy mắt đã có hai mươi người bị khẩu súng của hắn cướp đi tính mạng, toàn bộ quân Thanh lại hoảng loạn một lần nữa, tên này chính là một đại sát thần, hoàn toàn không có người nào có thể sống sót được dưới tay của hắn, mọi người còn chưa tới trước mặt hắn, đã lập tức ngã ngựa, hơn nữa còn đều là những kỵ binh dũng mãnh nhất của quân Thanh!
Tam quân có thể bị bắt mất chỉ huy, nhưng không thể thay đổi ý chí, một khi ý chí bị đánh mất, chuyện tan tác lập tức chắc chắn là chuyện không thể nào tránh khỏi!
Quân Thanh sợ hãi bị Viên Tiếu giết chết lập tức hét lên ầm ĩ, bỏ chạy tán loạn!
Lúc này, đám người Tôn Đăng Phong dẫn theo kỵ binh cũng lao tới, vây chặt hai đội quân Thanh ở giữa!
Hai bên chém giết một mạch tới tận rạng sáng, dưới sự dẫn dắt của hai phó tướng, tàn quân của quân Thanh mới xông ra được khỏi vòng vây, lập tức chạy trối chết!
Viên Tiếu vẫn không từ bỏ ý định, dẫn quân đuổi theo kỵ binh lại đánh lén một lần nữa, khi quân Thanh hoàn toàn cách xa thành Cao Dương, Viên Tiếu mới vòng ngựa trở về, bắt đầu thu dọn chiến trường.
Hửm?
Lúc này, Viên Tiếu mới phát hiện, trong một góc của chiến trường, người đang điên cuồng nôn mửa kia không phải là Tình Nhi sao?
Viên Tiếu vừa bực mình vừa buồn cười, con mẹ nó, không cho nàng ấy đến, nàng ấy còn lén lút tới đây, giờ thì hay rồi, nàng cứ từ từ mà nôn đi…
Viên Tiếu thúc ngựa chạy tới, nhảy xuống khỏi chiến mã, đỡ lấy vai của Tôn Tình Nhi, cười nói: “Sao hả? Đại tiểu thư, cảm nhận được sự tàn khốc của chiến trường chưa? Nè, nhìn bên kia kìa!”
Viên Tiếu chỉ tay vào một xác chết bên cạnh, cơ thể đã bị vó ngựa dẫm nát không còn hình dáng gì, máu thịt be bét, điều khiến người ta buồn nôn nhất chính là đầu nát bét, bên cạnh văng đầy óc màu trắng hòa với máu tươi màu đỏ!
Oẹ!
“Chết tiệt, đừng có nói nữa! Oẹ…”
Tình Nhi ngẩng đầu lên nhìn theo hướng ngón tay của Viên Tiếu, trông thấy tình trạng thê thảm như vậy, lại càng khó chịu, nôn liên tục hai lần, thật là buồn nôn, hiện giờ chỉ sợ là đã nôn cả mật ra rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!