Chương 37 Rui Wang bàng hoàng khi tin dữ ập đến
Tình Nhi cả người không có sức lực chỉ có thể để Viên Tiếu bế lên ngựa, chạy về thành Cao Dương.
Ngồi trong ngực Viên Tiếu, Tình Nhi bị dương khí của nam tử hán bao quanh, cơ thể càng mềm nhũn hơn, trên đường, mấy tên gia tướng lớn gan không ngừng che miệng cười trộm, thỉnh thoảng còn có kẻ huýt sáo, nở nụ cười quái dị khi nhìn Viên Tiếu.
Tình Nhi đỏ bừng mặt, khẽ quát: "Đồ ngốc chết tiệt! Sao ngươi không về thành trước? Khiến ta bị bọn họ chê cười..."
Viên Tiếu càng thêm đắc ý, thúc ngựa chạy nhanh về trước.
Khi đến thành Cao Dương, Tôn Thừa Tông và Quách Hữu Đạo đã đứng trước cổng thành nghênh đón. Sau khi đánh bại Nhạc Thác, Viên Tiếu một lần nữa chiến thắng trở về, quả thực khiến lòng người phấn khởi. Tôn Thừa Tông nhận được tin cũng yên tâm, vô cùng vui mừng.
Chẳng qua khi thấy Viên Tiếu cưỡi chiến mã trở về, Tôn Thừa Tông nhất thời đen mặt, chết tiệt, chuyện gì vậy? Tôn nữ của mình lại cưỡi cùng một chiến mã với Viên Tiếu, thân mật như thế, quả thực không xem lễ pháp ra gì! Mắt của tiểu tử ngốc Viên Khiếu kia đã híp thành sợi chỉ rồi, nhìn sang tôn nữ của mình, ngoại trừ khuôn mặt đỏ bừng, rõ ràng đang vui sướng mỉm cười! Đang là ban ngày ban mặt, trước mắt bao nhiêu người!
Lý nào lại như vậy!
Các Lão tức giận đến mức râu ria dựng ngược!
Quách Hữu Đạo bên cạnh thậm chí còn che mặt, thời đại Minh triều thịnh hành Tân Nho giáo Chu Trình* nhất, lễ giáo sâm nghiêm, sao có thể cho phép chuyện này?
* Tân Nho giáo Chu Trình hay còn gọi là Đạo giáo Chu Trình là một trong những trường phái Tân Nho giáo chính ở thời nhà Tống và nhà Minh, cũng là một trong những trường phái Tân Nho giáo có ảnh hưởng lớn nhất đến các thế hệ sau.
Tôn Thừa Tông cả giận nói: "Viên Tiếu, ngươi! Ngươi còn ngồi đó làm gì? Không cút xuống cho ta!"
Viên Tiếu tối sầm mặt, chậc, hôm nay lão đầu tử làm sao vậy? Đánh bại quân Thanh vốn là chuyện vui mừng, sao ông ta còn tức giận?
Nhưng Tình Nhi lại hiểu rõ, thẹn thùng nói: "Đồ ngốc, còn không mau cút đi để ta xuống? Ngươi muốn để bọn họ chê cười chết ta sao?"
Viên Tiếu cuối cùng cũng hiểu ra. Ngồi đây thì làm sao? Đây là vị hôn thê của lão tử, sao không thể ôm ấp một cái chứ? Chết tiệt! Thời đại chết tiệt này!
Viên Tiếu lúng túng nhảy xuống ngựa, mặt dày hành lễ với Tôn Thừa Tông: "Các Lão, làm sao dám để mọi người khua chiêng gõ trống tiếp đón được chứ..."
"Câm miệng!"
Tôn Thừa Tông khẽ quát: "Ngươi làm gì tôn nữ bảo bối của ta đấy? Đang là ban ngày ban mặt, chẳng lẽ ngươi không biết nam nữ đại phòng* sao?"
* Nam nữ đại phòng: đàn ông và phụ nữ không được phép tiếp xúc thân mật với nhau.
Viên Tiếu lúng túng đáp: "Các Lão, cái này không trách ta được. Ta không cho nàng ấy ra chiến trường, nàng ấy lại lén đi theo, kết quả nhìn thấy khắp nơi đều thi thể, nôn ra cả mật xanh mật vàng, làm gì còn sức cưỡi ngựa nữa chứ? Tự nàng ấy đi nổi sao? Ta chỉ có thể để đại quân đi đằng sau, đưa nàng ấy về trước..."
Mặt Tôn Thừa Tông đỏ như quả cà, nhìn Tình Nhi đi đến trước mặt, giận dữ hét: "Nha đầu chết tiệt, còn không cút về phủ cho ta? Khi nào về sẽ chỉnh đốn con sau!"
Tình Nhi mặt đỏ bừng, trước giờ nàng ấy luôn thích quậy phá gia gia, bây giờ chỉ biết cúi đầu chạy vào thành Cao Dương.
Cách Lí Cáp suất lĩnh quân chủ lực lui về hai mươi dặm, rút đến khu vực Nhâm Khâu. Cuộc tập kích ban đêm lần này đã xóa sạch tâm lý ăn may của Cách Lí Cáp. Quân Minh ở thành Cao Dương lợi hại quá rồi, trước khi có mệnh lệnh của Duệ Thân vương, thì tuyệt đối không thể phát động tiến công thành Cao Dương lần nữa. Ai biết được con mẹ nó thành Cao Dương rốt cuộc có bao nhiêu binh tinh nhuệ? Chết tiệt! Chẳng phải tin tức mà người Sơn Tây đưa tới nói rằng toàn bộ trấn Cao Dương vốn không có quân Minh đóng giữ sao?
Rốt cuộc là tin tức quái quỷ gì thế? Ôi chao, sao mệnh lệnh của Duệ Thân vương vẫn không đến được nơi đây?
Duệ Thân vương?
Bây giờ Đa Nhĩ Cổn đang nổi trận lôi đình!
Vì có thể thuận lợi hoàn thành chiến lược cướp bóc kinh thành và vùng lân cận, Đa Nhĩ Cổn không dám để Nhạc Thác một mình đối mặt với Lư Tượng Thăng túc trí đa mưu, dũng mãnh thiện chiến cùng đội quân Tuyên Đại dưới trướng ông ta, giữ cục xương khó gặm này lại cho mình, để Nhạc Thác suất lĩnh hữu quân đi về phía đông nam cướp bóc, sau khi xong việc thì trở lên phương bắc, cùng hợp lực tấn công phủ Bảo Định phía nam Lư Tượng Thăng.
Không ngờ Lư Tượng Thăng này thật sự không phải đèn cạn dầu, tuy bộ binh chống lại kỵ binh phải chịu rất nhiều thiệt thòi, nhưng sau mấy lần giao chiến, quân Thanh cũng không chiếm được thế thượng phong. Điểm chết người nhất bây giờ chính là kỵ binh Quan Ninh đã đến, hơn hai vạn kỵ binh Quan Ninh từ quan ngoại nhanh chóng hành quân tới phía nam Kinh Thành để hội họp với Lư Tượng Thăng, tạo thành thế gọng kìm.
Mặc dù dưới trướng Đa Nhĩ Cổn có năm, sáu vạn đại quân, chắc chắn không sợ đội quân Tuyên Đại và kỵ binh Quan Ninh, nhưng hai đội quân tinh nhuệ nhất phối hợp với nhau hiển nhiên sẽ tạo ra áp lực rất lớn đối với Đa Nhĩ Cổn.
Hiện Đa Nhĩ Cổn đang đợi Nhạc Thác suất lĩnh hữu quân hoàn thành việc cướp bóc, quay về viện trợ cho tả quân. Đến lúc đó, một nam một bắc, hai đội kỵ binh chủ lực chắc chắn có thể đánh tan đội quân Tuyên Đại và kỵ binh Quan Ninh trên đồng bằng.
Thật không ngờ chẳng những Nhạc Thác chậm chạp chưa đến mà cuối cùng lại nhận được tin dữ!
Lúc Đa Nhĩ Cổn đang chiến đấu kịch liệt với Lư Tượng Thăng, Cách Lí Cáp phái người đưa tin tới.
Thấy người đưa tin mà Cách Lí Cáp phái tới.
Đa Nhĩ Cổn quát: "Mạc Đạt Các, rốt cuộc Nhạc Thác đã có chuyện gì? Sao lâu như vậy vẫn không thấy bóng dáng hữu quân đâu? Hữu quân quân Thanh các ngươi bây giờ chạy đi đâu rồi?"
Mạc Đạt Các lau mồ hôi trên mặt, khàn giọng lên tiếng: "Vương gia, đừng nói nữa, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!