Nhưng mà đã chậm một bước, một tên quỷ sai trong đó định lấy Thủy Hỏa Côn ngăn cản hắc quang, lại trực tiếp bị đánh gãy, hắc quang xuyên thủng qua ngực. Tên kia thì bị hắc quang đánh trúng đầu lâu, lại giống như tên lúc trước hóa thành giấy trắng tự bốc cháy.
Ngắn ngủi mấy tức, bốn tên quỷ sai hai chết một bị thương, còn lại một tên căn bản khống chế không nổi Thủy Quỷ kia, bị nó thoát ra khỏi xiềng xích.
Ngay lúc Thẩm Lạc tưởng Thủy Quỷ được cứu ra, thủy thú kia lại đột nhiên vọt tới phụ cận, bỗng nhiên há miệng hút vào.
Trong cái miệng khổng lồ đen như mực của nó, lập tức sinh ra một lực hút vô hình, lại trực tiếp hút Thủy Quỷ kia tới, một ngụm nuốt vào trong bụng, tiếp theo tựa như là ăn thuốc bổ, trên thân sáng lên một tầng ô quang.
Nuốt Thủy Quỷ vào xong, nó vẫn không vừa lòng, há miệng hút tiếp, lại hít quỷ sai thụ thương kia qua, cùng nuốt vào trong bụng. Ô quang trên thân lập tức càng sáng hơn, toàn thân lộ ra trận trận sát khí mãnh liệt.
"Quỷ vật lớn mật, dám nuốt sống quỷ sai, muốn chết." Bạch diện thư sinh giận tím mặt, trong miệng quát lớn một tiếng.
Lời còn chưa dứt, thân hình gã đã tung bay tới, hai chân trùng điệp giẫm mạnh, tựa như sơn nhạc đấu đá, đạp ở trên lưng Trấn Hà Thủy Thú.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang lên!
Trấn Hà Thủy Thú bị một cỗ cự lực đập trúng, tứ chi lập tức khẽ cong, nằm xuống trên mặt đất.
Bạch diện thư sinh đứng ở trên lưng, một bàn tay bỗng dưng từ trong tay áo nhô ra, trong tay không ngờ nắm lấy một cây bút lông màu đen dài hơn một xích.
Ánh mắt Thẩm Lạc rơi vào trên bút lông màu đen kia, lập tức cảm thấy thập phần quen mắt, còn đang nghi hoặc, liền nghe bạch diện thư sinh kia khẽ quát một tiếng: "Hặc quỷ trấn yêu, câu hồn dẫn phách!"
Vừa dứt lời, nho sam trên thân gã liền phát sinh biến hóa, như cháy lên một tầng hỏa diễm u lục.
Diễm hỏa lướt qua nho sam không còn, thay vào đó là một bộ phục sức nha dịch gần giống với quỷ sai, hơi khác biệt chính là, bên hông gã còn treo một khối đồng bài lớn chừng bàn tay, phía trên khắc hai chữ "Âm Ti".
Cùng lúc đó, gương mặt bạch diện thư sinh cũng xảy ra biến hóa, vừa kéo lên lại kéo xuống, đồng thời trở nên càng ngày càng đỏ, thình lình biến thành một khuôn mặt ngựa xích hồng.
"Câu Hồn Mã Diện, là ngươi!" Thẩm Lạc nhìn rõ diện mục gã, trong nháy mắt nhịn không được nghẹn ngào kêu lên.
Một tiếng này, thanh âm không nhỏ, hiển nhiên cũng truyền vào trong tai mặt ngựa.
Gã không khỏi thoáng phân thần một chút, động tác trên tay hơi dừng lại, nhìn sang phía Thẩm Lạc bên này.
Nhưng ngay lúc này, thủy thú dưới thân đột nhiên như địa ngưu xoay người, bỗng nhiên thẳng lưng lên, hất mặt ngựa xuống dưới, thân hình chuyển động, bốn vó phi nước đại bỏ chạy về phía đầu cầu bên này.
"Nghiệt súc, chạy đi đâu!" Câu Hồn Mã Diện thấy thế, một tay bấm niệm pháp quyết, ngòi bút điểm hư không một cái, quát lớn một tiếng.
Tiếp theo một cái chớp mắt, trên lưng Trấn Hà Thủy Thú bỗng nhiên loé lên hồng quang, một ấn ký đóa Bỉ Ngạn Hoa đột nhiên nổi lên, hóa thành một mảnh quang trận phù văn hình bát giác, bao phủ đỉnh đầu thuỷ thú lại.
Trong quang trận truyền ra một trận lực giam cầm, khiến cho bốn vó thủy thú không cách nào bôn tẩu, cơ hồ cố định ngay tại chỗ.
Mặt ngựa mau chóng đuổi tới, rơi vào trước người Trấn Hà Thủy Thú, một tay chấp bút không ngừng viết lên hư không trước người, từng mai từng mai phù văn màu đỏ sậm lập tức nổi lên, ở giữa không trung ngưng tụ thành một đồ trận phù văn hình tròn.
"Xuy. . . Thu nhập tên này vào trong Hóa Sát Bình đã đủ." Làm tốt hết thảy, mặt ngựa thở dài một hơi, nói.
Trong khi nói chuyện, gã đưa tay vào ngực, tìm tòi một hồi, trong mắt đột nhiên hiện lên thần sắc hoài nghi.
Ngay sau đó, gã lại kiểm tra hai cái túi áo, thần tình trên mặt trở nên càng khó coi, khuôn mặt ngựa giống như kéo dài thêm mấy phần.
Cuối cùng, mặt ngựa run tay móc từ trong tay áo ra một cái hồ lô màu đen bóng loáng, ai thán một tiếng:
"Nguy rồi, chỉ nhớ mang hồ lô rượu, để quên Hóa Sát Bình . . ."
Gã vừa dứt lời, dị biến phát sinh!
Trấn Hà Thủy Thú bỗng nhiên há miệng hút vào, trên Tần Hoài Hà lập tức sóng gió đại tác.
Từng luồng từng luồng hắc khí không hiểu, cuốn theo từng âm hồn quỷ mị dữ tợn xấu xí, hoặc mờ mịt không rõ từ đáy sông bay lên, nhao nhao bay vào trong miệng lớn đen kịt như vực sâu của nó.
Khí tức trên thân Trấn Hà Thủy Thú bắt đầu tăng vọt kịch liệt, huyết nhục quanh thân run run, tầng hắc vụ bao quanh cũng nhanh chóng lan tràn, tách quang trận phù văn trên đỉnh đầu ra.
Mặt ngựa thấy Trấn Hà Thủy Thú sắp phá trận ra, cũng không lo được cái khác, bút sắt trong tay lần nữa điểm tới phía trước.
Đạo phù văn quang vòng lúc trước gã vẽ ra kia, lập tức tiến về phía trước, giống như một tấm lưới chụp về phía đầu lâu thủy thú.
Nhưng mà, còn không đợi vòng sáng phù văn kia tới gần, trong sừng nhọn trên đỉnh đầu Trấn Hà Thuỷ Thú liền có một đoàn ô quang nổ bắn ra, chống đỡ phù văn vòng sáng đang tới gần. "Ầm" một tiếng, nổ tung ra.
Khí lãng trước người mặt ngựa tăng vọt, một cỗ lực trùng kích cường đại quét tới, đánh cho gã phun ra một ngụm máu tươi, bay rớt ra ngoài mấy trượng, đụng gãy một đoạn rào chắn đá trắng trên Trấn Hoài Kiều.
Trấn Hà Thủy Thú thoát thân xong, hung tính càng tăng lên, toàn thân quấn trong hắc vụ, hai huyết nhãn to như chuông đồng, từ trên cao cuốn một cái, đúng là lao thẳng tới mặt ngựa.
Mặt ngựa vừa rồi bị trọng kích, bút sắt trong tay rơi ở một bên, dưới sự vội vàng chỉ có thể tay không bấm niệm pháp quyết, quanh thân lập tức nổi lên cuồn cuộn sương trắng, bao phủ thân hình gã vào trong đó.
Trong nháy mắt Trấn Hà Thủy Thú lao xuống tới, toàn thân hắc vụ bỗng nhiên lan tràn ra, từ bốn phương tám hướng bao phủ xuống, lập tức che khuất toàn bộ sương trắng quanh người mặt ngựa.
Tên quỷ sai còn sót lại do giấy trắng biến thành kia, muốn tiến lên hỗ trợ, vừa mới tới gần liền bị một sợi hắc vụ đánh trúng, hồng quang trên thân lập tức tản ra, toàn thân bốc cháy, trong khoảnh khắc biến thành tro tàn.
Mặt ngựa cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sự vật chung quanh thoáng chốc trở nên hoàn toàn mơ hồ, trong miệng mũi cũng truyền tới một cỗ cay cay khó nói nên lời. Từng sợi sương mù màu đen như linh xà xé mở sương trắng hộ thể gã, ý đồ xâm nhập vào thân gã.
Nương theo loại cảm giác này tăng lên, toàn thân mặt ngựa trở nên cứng ngắc, ngoài thân như sinh ra lớp da đá, cả người như bị hoá đá tại chỗ.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn bỗng nhiên truyền đến.