Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Mấy trăm năm trước, có tuyệt thế yêu ma thôn phệ nhật nguyệt thiên địa, toàn bộ nhân gian lâm vào trong bóng tối, thiên địa khóc than... Sau đó, trên trời hạ xuống vô số thiên thạch thiêu đốt, rơi khắp bốn châu, tạo thành vô số thương vong, lịch xưng ngày ma kiếp." Vu Diễm thở dài, bắt đầu kể lại chuyện cũ.
"Ngày ma kiếp?" Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng tụ.
"Sau ngày ma kiếp, toàn bộ nhân gian đại biến, vô số ma quái quỷ vật hoành hành, tùy ý đồ sát sinh linh thế gian, mà Tiên Phật lại không còn hiện thế. Triều đình lúc đầu còn có thể chống cự các nơi ma vật xâm nhập, nhưng ma vật quỷ quái tàn phá bừa bãi năm sau lại càng cường đại so với trước, triều đình dần dần bất lực. Bây giờ mấy trăm năm qua, triều đình sớm chỉ còn lại một danh phận, khắp nơi Đại Đường, thậm chí toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, đều đã lâm vào các loại thế lực lớn nhỏ liên kết tự vệ." Vu Diễm tiếp tục nói.
Thẩm Lạc nghe xong những lời này, hai mắt mở thật lớn, một hồi lâu mới tiêu hoá xong lời nói của Vu Diễm.
"Kỳ thật những chuyện này, từ nhỏ ta đã nghe phụ thân nhắc đến, nhưng chưa bao giờ thấy tận mắt, hoàn toàn chính xác có chút không thể tưởng tượng." Vu Mông sờ lên cằm, nói như thế.
"Tên ranh con ngươi, nếu để cho ngươi thấy tận mắt, ngươi còn có thể sống sao?" Vu Diễm đưa tay vỗ đầu Vu Mông, nổi giận nói.
Vu Mông co rụt đầu lại, xảo diệu tránh thoát bàn tay phụ thân, cười khan vài tiếng, không dám nói thêm nữa.
"Vu bá phụ, ngài vừa mới nói ngày ma kiếp là mấy trăm năm trước. Vậy cụ thể là khi nào?" Thẩm Lạc lại hỏi.
"Liên quan tới thời gian cụ thể ngày ma kiếp, chẳng biết tại sao trên điển tịch lại không ghi chép rõ ràng, trên sử sách quan phương cũng giống như vậy." Vu Diễm lắc đầu nói.
"Đã qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có biện pháp có thể tiêu diệt những yêu ma kia?" Thẩm Lạc nhịn không được lại hỏi.
"Chúng ta là phàm nhân nên bất lực, có lẽ Tiên Phật đã biến mất mới có thể làm được. Thiên hạ chúng sinh trong ma kiếp cố gắng chịu đựng mỗi ngày, cũng không biết rốt cuộc có thể chờ đến ngày Tiên Phật lần nữa giáng thế hay không?" Vu Diễm thở dài nói.
Vu Mông cũng một mặt nghiêm nghị.
Thẩm Lạc thấy vậy, không khỏi yên lặng không nói nữa.
...
Lúc nửa đêm, yên lặng như tờ.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào một gian sương phòng Vu phủ.
Trong phòng, Thẩm Lạc nằm ở trên giường, lật qua lật lại không ngủ được.
Tiếng ngáy Vu Mông vang dội từ một gian phòng không xa loáng thoáng truyền đến, hiển nhiên ngủ hết sức quen thuộc.
Thẩm Lạc không cách nào chìm vào giấc ngủ, cũng không phải vì tiếng ngáy của Vu Mông, mà là vì những lời trước đó của Vu Diễm.
Hiện tại hắn vẫn không xác định được thế giới trong mộng có phải là thật ngàn năm sau hay không, biết trước sự tình đã đủ thần kỳ, huống hồ là đi thẳng tới thế giới tương lai.
Nếu như là thật, thế giới tương lai này rõ ràng tràn đầy các loại đau khổ, dân chúng tầm thường muốn an ổn sinh sống đã là một loại yêu cầu xa vời. Như Vu Diễm dù là tiên sư có pháp lực, đối mặt hết thảy cũng lộ ra vẻ bất lực.
Duy nhất để Thẩm Lạc hơi an tâm là, ma kiếp cách niên đại của mình tựa hồ còn có không ít thời gian, thậm chí khả năng hắn không sống được tới lúc đó...
Trong đầu Thẩm Lạc lộn xộn các loại suy nghĩ. Hắn nằm một hồi, thực sự không ngủ được, liền ngồi dậy, mặc thêm quần áo vào.
Ở trong bóng tối tĩnh tọa một lát, hắn đứng dậy đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Một vòng minh nguyệt trong sáng treo lơ lửng trên cao, chỉ là trong bầu trời phiêu đãng một mảnh hắc vụ nhàn nhạt, bao phủ đại địa, giống như ma kiếp, ở khắp mọi nơi.
Thẩm Lạc nhìn chằm chằm hắc vụ một hồi, thu lại tầm mắt, cất bước đi ra phía ngoài. Sau một lát đi tới một chỗ trước ao nước nhỏ, chung quanh hồ nước kê không ít tảng đá lớn màu trắng, dưới ánh trăng chiếu rọi, phản xạ ánh sáng nhàn nhạt.
Gió đêm thổi tới đập vào mặt, mang theo hơi nước ẩm ướt, làm tinh thần hắn rung động một cái.
Chỉ là, lo nghĩ trong lòng Thẩm Lạc vẫn không giảm bớt.
Sự tình ma kiếp giống như một tảng đá lớn trĩu nặng trong lòng hắn, để hắn có loại cảm giác hít thở không thông, nhất định phải tìm một chuyện để làm, giải toả một chút.
Thẩm Lạc chậm rãi hô hấp thổ nạp, nhắm mắt ngưng thần.
Sau một lát, hắn mở hai mắt ra, nỗi lòng đã khôi phục yên tĩnh.
Hắn lấy từ trong ngực ra một bút lông sói mà trước đó lấy từ trên bàn sách trong phòng, nhúng vào hồ nước bên cạnh cho ướt, sau đó vẽ Tiểu Lôi Phù lên một tảng đá lớn khá vuông vức.
Phù này một mực không cách nào thành công, là một tâm bệnh của hắn.
Phù văn Tiểu Lôi Phù đã có chút quen thuộc với hắn, từ lúc phác hoạ đến thu bút, có thể nói một mạch mà thành.
Thẩm Lạc nhìn phù văn phức tạp với cổ pháp chữ "Lôi" trên hòn đá, khuôn mặt không buồn không vui, trầm mặc một lát, lần nữa nâng bút nhúng nước, vẽ lên trên một tảng đá lớn khác.
Trong thời gian tiếp theo, Thẩm Lạc cắm đầu vẽ quanh hồ nước nhỏ, bút lông trong tay càng lúc càng nhanh, tựa như rồng bay phượng múa vậy.
Kết quả trong thời gian ngắn ngủi đốt một nén hương, hắn vẽ lên tảng đá lớn bên cạnh ao mười hai mười ba phù văn Tiểu Lôi Phù to to nhỏ nhỏ, mỗi một phù văn cơ hồ không khác nhau chút nào, đều là một bút mà thành.
Thẩm Lạc đưa tay lau mồ hôi trên trán, thở dài ra một hơi, không tiếp tục vẽ nữa.
Cho dù là vẽ Tiểu Lôi Phù trên tảng đá lớn, đối với thân thể gánh vác cũng không nhỏ, vừa rồi chỉ là nhất thời trong lòng tích tụ, muốn phát tiết mà thôi.
Hắn ẩn ẩn cảm giác khoảng cách nắm giữ chân chính Tiểu Lôi Phù này chỉ thiếu chút nữa.
Chỉ là một bước này nên vượt qua thế nào, hắn vẫn không có đầu mối.
Hắn lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, thu hồi bút lông sói này, dọc theo một đầu đường nhỏ đi thẳng tới phía trước.
"Ừm?"
Thẩm Lạc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về một hướng phía trước, chỉ cảm thấy có một cỗ ba động không khí khó hiểu từ nơi đó loáng thoáng truyền đến.
Loại cảm giác này, phảng phất thả một viên đá lên mặt nước đang yên tĩnh, làm nó lan ra từng đạo gợn sóng.
Trong lòng Thẩm Lạc hiếu kỳ, thả nhẹ bước chân tiến tới gần chỗ ba động truyền đến.