Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
"Đây là. . ." Ánh mắt Thẩm Lạc dời từ trên thân khuyển yêu về phía Ngưu Ma Vương, kinh ngạc hỏi.

"Lúc trước Ma tộc tiến đánh Thúy Vân sơn, tên này ỷ vào tu vi Chân Tiên hậu kỳ, ở bên ngoài luân phiên khiêu chiến, thực sự ồn ào đến không chịu được, ta liền bắt sống hắn một mực nhốt trong động phủ." Ngưu Ma Vương nói.

"Tu vi của hắn ngược lại vừa vặn, đủ để thế kiếp. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta vào trận thôi, ta lại truyền cho các ngươi chú ngữ thôi động pháp trận, là có thể bắt đầu thế kiếp rồi." Thẩm Lạc nói.

Mọi người đều đáp ứng.

Thẩm Lạc đi đến chính giữa pháp trận, nhấc chân giẫm một cái, toàn bộ tế đàn chấn động theo.

Chỗ cột đá trung tâm bị nguồn lực lượng này phản chấn, tự dâng lên vài tấc, mũi chân Thẩm Lạc chui vào bên dưới nó nhẹ nhàng hất một cái, liền đẩy bệ đá lên cao ba thước vào giữa không trung.

Hắn lật tay lấy ra Trấn Hải Tấn Thiết Côn đâm xuống đất giữ cân bằng, vừa vặn chống bệ đá rơi xuống đất.

Sau đó, hắn bắt khuyển yêu giả dạng đạo sĩ kia tới, đặt nó dựa lưng vào Tấn Thiết Côn, ném vào dưới cột đá.

Đáng thương khuyển yêu không thể động đậy, trong miệng không thể nói, chỉ có thể đầy mắt khẩn cầu nhìn về phía Ngưu Ma Vương, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm nghẹn ngào.

Ngưu Ma Vương làm như không thấy, tay vung lên, đỉnh đầu Hồng Hài Nhi được Định Hải Châu bao phủ quang mang được thả ra, được đưa lên cột đá phía trên Tấn Thiết Côn.

Bốn người Thẩm Lạc cũng phi thân lên, tự mình rơi vào trên một trụ đá, khoanh chân ngồi xuống.

"Đợi ta rót pháp lực vào Tấn Thiết Côn xong, Ngưu Ma Vương tiền bối có thể đồng thời rót pháp lực vào Định Hải Châu, không cần quá nhiều, ngang vãn bối là được, sau đó chư vị có thể ngâm tụng pháp chú." Thẩm Lạc ngồi xuống, mở miệng nói.

Ba người còn lại đều gật đầu ra hiệu, biểu thị mình đã rõ.

Thẩm Lạc thông qua truyền âm, truyền nội dung pháp chú cho mấy người, bắt đầu bấm niệm pháp quyết, đánh vào phía trên Trấn Hải Tấn Thiết Côn một đạo pháp lực, khiến cho trên thân côn bắt đầu tản mát ra hào quang màu vàng.

Ngưu Ma Vương thấy thế, cũng lập tức khống chế pháp lực rót vào Định Hải Châu, làm cho nó tản mát ra ánh sáng màu lam hoa mỹ.

Quang mang sáng lên, bốn người Thẩm Lạc cũng bắt đầu ngâm tụng pháp chú.

Theo từng tiếng pháp chú vang lên, pháp lực trên thân bốn người cũng bắt đầu rót vào trên cột đá dưới thân.

Phù văn trên cột đá như bị pháp lực nhóm lửa, nhao nhao sáng lên quang mang màu đỏ như máu.



Ngay sau đó, phù văn tuyên khắc trên tế đàn dưới mặt đất cũng phát sáng lên, quang mang màu đỏ như máu từ mặt đất xuyên suốt ra, như từng lùm hỏa diễm bốc cháy lên. Mà khối đá bị Trấn Hải Tấn Thiết Côn chống lên cũng bắt đầu sáng lên hồng quang.

Hồng Hài Nhi ở trần ngồi xếp bằng trên cột đá, thần tình trên mặt hơi cứng ngắc, hiển nhiên có chút khẩn trương.

Cổ họng nó khẽ nhúc nhích, nuốt nước miếng một cái, cúi đầu nhìn Thấm Ma Châu chỗ ngực bụng mình.

Cho đến giờ phút này, trên Thấm Ma Châu cũng không xuất hiện dị dạng gì, chỉ là phù văn cấm chế tuyên khắc trên đó, tựa hồ đã nhận ra pháp trận ảnh hưởng, bắt đầu chớp sáng tối.

Thẩm Lạc thấy thế, gât đầu về phía mấy người.

Mấy người đạt được chỉ lệnh, động tác đều nhịp, đồng thời tay dựng thẳng lên một chưởng, đẩy tới Hồng Hài Nhi chính giữa.

Trong lòng bàn tay mỗi người đều có một đạo pháp lực ngưng tụ ra, đánh vào trên người Hồng Hài Nhi.

"Aaa. . .", Hồng Hài Nhi rên lên một tiếng, lông mày lập tức nhíu chặt.

Thấm Ma Châu khảm nạm trước ngực nó rốt cuộc nhận ra nguy hiểm, cấm chế phù văn mặt ngoài lập tức sáng lên quang mang, mắt thấy sẽ khiến toàn bộ Thấm Ma Châu nổ bể ra.

Đúng lúc này, Thẩm Lạc khẽ quát một tiếng: "Lên".

Tiếp theo một cái chớp mắt, bốn phía cột đá cùng trên mặt đất sáng lên hồng quang, bắt đầu giống như thuỷ triều tụ tới cột đá chính giữa, vờn quanh thành một dòng xoáy xoắn ốc, vây Hồng Hài Nhi, cột đá cùng khuyển yêu ở trung tâm.

Một cỗ lực lượng kỳ lạ từ trong đó thẩm thấu ra, tràn vào thể nội Hồng Hài Nhi, ánh sáng ấn ký cấm chế trên Thấm Ma Châu kia cũng ảm đạm xuống, phảng phất chìm vào trong giấc ngủ.

Ngưu Ma Vương thấy thế, lòng căng thẳng mới thoáng buông lỏng mấy phần.

"Đừng thư giãn, tạm thời chế trụ cấm chế, bắt đầu thử tách rời Thấm Ma Châu." Thẩm Lạc nhắc nhở.

Đám người nghe vậy, lại khẩn trương lên.

Lúc này, Thẩm Lạc truyền âm cho Hồng Hài Nhi, nói: "Trước mắt là bước mấu chốt nhất, một khi thành công tách rời ra, đương nhiên không cần phải nói. Nhưng nếu thất bại, ngươi chỉ cần toàn lực ngăn chặn Thấm Ma Châu một lát, ta sẽ dùng độn thuật mang ngươi rời xa Tích Lôi sơn."

Hồng Hài Nhi nghe xong, trong mắt khó nén thần sắc khẩn trương, gật đầu nhẹ với Thẩm Lạc.



Thần sắc Thẩm Lạc ngưng lại, hai tay bắt đầu nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, đột nhiên đưa chưởng nắm vào trong hư không một cái.

Vòng xoáy hồng quang bao phủ ngoài thân Hồng Hài Nhi hạ vào trong một dòng xoáy, một hư quang ngưng tụ thành bàn tay trống rỗng hiển hiện, chui vào trong vòng xoáy, bắt lấy Khảm Ma Châu khảm nạm ở trên người nó.

Thẩm Lạc quát khẽ một tiếng, bàn tay của hắn bỗng nhiên phát lực, đột nhiên kéo ra một cái.

"A. . ." Hồng Hài Nhi lập tức phát ra một tiếng la như tê tâm liệt phế.

"Ngàn vạn phải nhịn, bảo vệ chặt thần thức." Thẩm Lạc quát lớn một tiếng, lực đạo trên tay tăng thêm.

Dưới hắn lôi kéo, da thịt chỗ ngực bụng Hồng Hài Nhi bị lôi kéo nhô ra, viên Thấm Ma Châu kia cũng bắt đầu tách rời một chút xíu với huyết nhục nó.

Nhưng mà, loại tình huống này không kéo dài bao lâu, Thấm Ma Châu một mực tương đối bình ổn lại giống như đột nhiên bị kích phát, phía trên bỗng nhiên sáng lên một tầng quang mang đen kịt, từng tia từng sợi hắc khí nồng đậm bắt đầu tản mạn ra ngoài.

Cũng may bốn bề có vòng xoáy hồng quang ước thúc, nó cũng không chân chính khuếch tán ra, mà ngưng tụ ngoài thân Hồng Hài Nhi, kéo dài không tiêu tan.

Cùng lúc đó, kinh mạch màu đen trên thân Hồng Hài Nhi như bộ rễ đại thụ lan tràn ra, bắt đầu chuyển động, chỉ bất quá lại không phải bị nhổ tận gốc, ngược lại càng thêm hung mãnh nhanh chóng lan tràn sang nơi khác, tựa hồ bộ rễ muốn quấn lại Thấm Ma Châu kéo vào sâu thêm.

Thấm Ma Châu vừa bị Thẩm Lạc rút ra, lần nữa co rụt vào, lại có non nửa rút vào dưới da thịt.

"Đây là có chuyện gì?" Tâm thần Ngưu Ma Vương căng cứng, vội vàng hỏi.

"Thấm Ma Châu phát hiện chúng ta muốn rút ra, đang nỗ lực phản kháng. Con đường nó phát tán ra ngoài đã bị pháp trận phong tỏa, nên chỉ có thể thử triệt để chiếm cứ thân thể Hồng Hài Nhi." Thẩm Lạc giải thích.

"Vậy phải làm thế nào?" Ngưu Ma Vương lo lắng hỏi.

"Không cần quản, trước mắt là lúc giằng co phân cao thấp mà thôi, một hồi nghe ta hiệu lệnh, nhất cổ tác khí rút ra, phong ấn lên người khuyển yêu kia là xong." Thẩm Lạc nói.

Nói xong, hai tay của hắn lần nữa biến đổi pháp quyết, công pháp Hoàng Đình Kinh vận chuyển lên, hai tay cùng lúc kéo ra ngoài một cái.

Một cỗ đại lực từ trên thân hắn bắn ra, Thấm Ma Châu kia đúng là trực tiếp bị kéo rời thân thể Hồng Hài Nhi, phía sau nó kéo theo từng sợi tơ màu đen, như vật sống giãy dụa vặn vẹo không thôi.

Những sợi tơ này đã sớm dính liền với mạch máu thể nội Hồng Hài Nhi, giờ bị khiên động, liền như đau nhức kịch liệt đánh tới, bị Thẩm Lạc dùng lực mạnh kéo một cái như vậy, càng thêm đau đớn như thủy triều hội tụ tới.

Một trận đau đớn kịch liệt khó mà ngăn cản kéo đến, trong nháy mắt che phủ Hồng Hài Nhi, trong miệng nó phát ra một tiếng kêu thê thảm, hai mắt sung huyết đột nhiên lật một cái, mất đi ý thức.
Nhấn Mở Bình Luận