"Thiên chân vạn xác, năm đó Nhân Sâm Quả Thụ của Trấn Nguyên Tử từng bị đạp đổ, Quan Âm tổ sư đã dùng cành Dương Liễu phối hợp Cam Lộ Thuỷ trong Ngọc Tịnh Bình cứu sống nó lại." Hắc hùng tinh có chút đắc ý nói.
"Người chết sống lại, sinh vạn vật, người chết sống lại. . ." Thẩm Lạc tự lẩm bẩm, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nghĩ tới một chuyện.
"Hộ pháp tiền bối, lúc trước Ngụy Thanh tại quảng trường Phổ Đà sơn cấu kết yêu ma, đánh lén Thanh Liên chưởng giáo, đã từng đề cập tới một cái tên 'Sái Kim Lân', ngài có biết người này là ai không? Nhìn phản ứng của các trưởng lão quý tông, cái tên này tựa hồ không thể coi thường." Hắn lập tức hỏi.
Bạch Tiêu Thiên cùng Nhiếp Thải Châu đã sớm hiếu kỳ với chuyện này, nghe vậy đều nhìn sang.
"Sái Kim Lân!" Thân thể Hắc hùng tinh chấn động, sắc mặt rất nhanh trầm xuống.
Thẩm Lạc thấy vậy, biết mình đoán không lầm, Sái Kim Lân này quả nhiên liên lụy đến một chuyện trọng đại nào đó.
"Hộ pháp tiền bối, tại hạ không biết Sái Kim Lân này liên quan đến chuyện gì, bất quá bây giờ Phổ Đà sơn nguy cơ sớm tối, nếu có thể tìm ra lý do Ngụy Thanh phản loạn tông môn, có lẽ từ đó tìm được mấy phần cơ hội chiến thắng." Thẩm Lạc chắp tay nói.
"Ai, nếu Thẩm đạo hữu nói như vậy, tại hạ cũng không che giấu nữa. Sái Kim Lân là một đầu cá vàng tinh quái tại Phổ Đà sơn nhiều năm trước, bởi vì lắng nghe Quan Âm tổ sư giảng đạo mà khai linh trí, tu vi sâu xa, làm người cũng rất hòa thuận, được đệ tử Phổ Đà sơn yêu thích." Hắc hùng tinh thở dài, nói.
Đuôi lông mày Thẩm Lạc khẽ động, nhưng hắn biết hắc hùng tinh nói còn có khúc sau, nên không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
"Quan Âm Đại Sĩ lòng dạ từ bi, điểm hóa ngàn vạn sinh linh, thật sự là công đức vô lượng." Hai tay Bạch Tiêu Thiên chắp trước ngực, mặt lộ vẻ tôn sùng nói.
"Nếu nói đến chuyện Sái Kim Lân, vậy sẽ phải kể lại từ hơn trăm năm trước, lúc ấy chưởng môn Phổ Đà sơn còn chưa phải là Thanh Liên tiên tử, mà là sư tỷ Thanh Nguyệt tiên cô của nàng. Năm đó ngày hội đoan ngọ, Phổ Đà sơn theo thường lệ cử hành đệ tử tranh tài hằng năm, khảo sát tu vi đệ tử trong môn qua một năm tiến triển thế nào, mà đối với một ít đệ tử tạp dịch phàm tục chưa bái sư, càng thêm trọng yếu, người tại trận khảo hạch này nếu biểu hiện xuất chúng, có thể được tuyển nhập vào Phổ Đà sơn, tu tập đạo pháp cao thâm. Tranh tài tiến hành hơn phân nửa, đột nhiên bị nhiễu loạn, một tên đệ tử tạp dịch trong lúc tranh tài vậy mà thi triển ra đạo pháp trong Phổ Đà sơn, đánh đối thủ trọng thương. Đám trưởng lão Phổ Đà sơn giận dữ, nhốt người kia vào thủy lao, sau khi trải qua thương nghị, tính huỷ bỏ kinh mạch người này, đuổi khỏi sơn môn." Hắc hùng tinh chậm rãi kể lại.
"Chỉ là tranh tài lại hãm hại đồng môn, liền chuyện ngoan tuyệt như thế, có chút không ổn?" Thẩm Lạc nhíu mày.
"Trừng phạt nặng đệ tử tạp dịch kia như thế, cũng không phải là vì giao đấu làm trọng thương đồng môn, mà là nó học trộm đạo pháp. Phổ Đà sơn cực kỳ kiêng kị việc học trộm nghệ, một khi phát hiện, lập tức sẽ huỷ bỏ kinh mạch, khu trục môn phái." Hắc hùng tinh giải thích.
"Mặc dù các tông môn đều kiêng kị việc học trộm nghệ, bất quá đây cũng quá nghiêm khắc hà khắc." Thẩm Lạc lắc lắc đầu, cũng không tán thành.
"Biểu ca có chỗ không biết, Phổ Đà sơn sở dĩ có quy củ như thế, là vì mấy trăm năm trước có một chuyện Phùng Phong cực kỳ ác liệt, làm cho cả tông môn ăn thiệt thòi cực lớn." Một bên Nhiếp Thải Châu đột nhiên chen vào nói.
"Chuyện Phùng Phong?" Thẩm Lạc khẽ giật mình.
"Cách nay đại khái bốn, năm trăm năm trước, Phổ Đà sơn có một tên đệ tử tạp dịch là Phùng Phong, làm việc vặt tại Linh Thú điện. Đệ tử quản sự tại Linh Thú điện lại có tính tình bạo ngược, thường xuyên quyền đấm cước đá các đệ tử tạp dịch như Phùng Phong, ức hiếp ngược đãi một phen. Phùng Phong kia bị trọng thương mấy lần, suýt nữa mất mạng, người này tính tình âm kiêu, oán hận chất chứa nhưng không phản kháng, nghĩ cách trộm khẩu quyết công pháp Phổ Đà sơn, vụng trộm tu luyện. Phùng Phong này cũng thiên tư bất phàm, ẩn núp nhiều năm, không gây sư tự tu thành một thân đạo hạnh kinh người. Lúc tranh tài, Phùng Phong kia một chưởng đánh chết đệ tử quản sự Linh Thú điện kia, sau lại chui vào trọng địa Phổ Đà sơn, đánh chết trưởng lão trông coi, cướp đi vài kiện trọng bảo tông môn. Toàn Phổ Đà sơn chấn kinh, phái ra cao thủ đuổi bắt người này, nhưng vẫn đánh giá thấp thực lực Phùng Phong kia, hai tên trưởng lão và mấy tên đệ tử hạch tâm bị nó đánh giết, Phùng Phong kia mặc dù cũng bị trọng thương, cuối cùng vẫn bỏ chạy khỏi, từ đây không còn tin tức." Nhiếp Thải Châu chậm rãi nói
Thẩm Lạc nghe chuyện cũ huyết tinh như thế, khẽ hít một hơi.
"Bởi vì chuyện Phùng Phong kia, thực lực Phổ Đà sơn đại tổn, yên lặng gần trăm năm mới khôi phục, từ đây trong môn định ra quy củ, nghiêm cấm đệ tử học trộm học nghệ, phát hiện nhẹ thì huỷ bỏ kinh mạch, nặng thì xử tử." Hắc hùng tinh tiếp tục nói.
"Thì ra là như vậy, vậy khó trách, tên kia bị giam vào thuỷ lao rồi sau đó ra sao? Đúng rồi, hắn tên gọi là gì?" Thẩm Lạc giật mình, sau đó hỏi.
"Người kia tên là Mục Dịch, chính là nhi tử một tên ngoại môn chấp sự quản lý chuyện phàm tục ở Phổ Đà sơn. Ngay trước một đêm Mục Dịch bị hành hình, Sái Kim Lân đột nhiên chui vào thủy lao, đánh xỉu đệ tử trông coi, cứu Mục Dịch ra ngoài, cũng mang nó trốn khỏi Phổ Đà sơn. Cho tới giờ khắc này tất cả trưởng lão Phổ Đà sơn mới biết được, một mình Sái Kim Lân truyền thụ đạo pháp Phổ Đà sơn cho Mục Dịch, mà cả hai ở chung lâu ngày, vậy mà sinh ra nhi nữ tình." Hắc hùng tinh giận dữ nói.
Thẩm Lạc cau mày lại, thiên hạ bây giờ lễ pháp khắc nghiệt, cùng họ còn không thể thông hôn, càng không nói đến nhân yêu dị tộc mến nhau, huống chi Sái Kim Lân truyền thụ đạo pháp cho Mục Dịch, xem như nửa sư phụ, hai người mến nhau càng làm trái nhân luân hơn.
"Học trộm học nghệ vốn là trọng tội, nhân yêu mến nhau càng là lễ pháp bất hòa, Thanh Nguyệt chưởng môn tự mình dẫn người đuổi tới, rốt cuộc tại biên cảnh Đại Đường đuổi kịp hai người. Sau một phen tranh đấu, Mục Dịch cùng Sái Kim Lân đều trọng thương, bất quá mấy người Thanh Nguyệt chưởng môn cũng biết nguyên nhân Mục Dịch học trộm đạo pháp." Hắc hùng tinh nói đến đây, đột nhiên thở dài thật sâu.
"Hẳn là việc này còn có nội tình khác?" Thẩm Lạc thấy hắc hùng tinh như vậy, không khỏi hỏi.
"Xác thực như vậy, Mục Dịch kia tuy là Nhân tộc, lại thân phụ Huyền Âm huyết mạch, cha nó cũng như thế, nghe nói chính là huyết mạch gia truyền. Huyết mạch này nếu sinh ra nữ tử thì đại hạnh, có thể tăng cường Nguyên Âm chi lực nữ tử, đẩy mạnh tu vi tăng trưởng. Nhưng sinh ra nam tử, lại đại hại, Huyền Âm huyết mạch cùng dương khí nam tử tương xung, nếu không có biện pháp điều hoà thích đáng, khó mà sống đến trưởng thành." Hắc hùng tinh tiếp tục kể.
"Huyền Âm huyết mạch. . ." Đuôi lông mày Thẩm Lạc khẽ động, trên điển tịch hắn cũng thấy ghi chép qua mạch này, đugs như hắc hùng tinh nói.
"Phụ thân của Mục Dịch kia là ngoại môn chấp sự bản tông, ngược lại có chút tu vi, từ nhỏ nỗ lực vận công áp chế âm mạch phản phệ cho Mục Dịch. Nhưng tu vi Mục phụ nông cạn, lại mấy năm liên tục vận công, rốt cuộc dẫn phát âm mạch bản thân phản phệ. Mục Dịch vì cứu cha, lúc này mới cam tâm mạo hiểm, học trộm học nghệ." Hắc hùng tinh nói.
"Nếu thế, Mục Dịch kia cũng là vì tận hiếu đạo, bất quá vì sao hắn không báo cáo việc này với tông môn, quang minh chính đại tiến vào Phổ Đà sơn học nghệ? Tình huống Mục gia đặc thù, phụ thân của Mục Dịch lại là chấp sự Phổ Đà sơn, quý tông hẳn sẽ không thấy chết không cứu chứ?" Thẩm Lạc không hiểu hỏi.